Vốn thế giới này đang phát triển đâu vào đấy dưới sự an bài của Vũ La. Nhưng hiện tại hắn chợt phát hiện ra. Thế giới này bám trên một phiến ngọc.
Vũ La cẩn thận quan sát một phen, hoảng sợ phát hiện không ngờ Phù Vận Tiên văn trên phiến ngọc này đã dung hợp lại với hệ thống quy tắc lực lượng bản nguyên của thế giới kia.
Chuyện này thật là đáng sợ, dù Phù Vận Tiên văn hùng mạnh tới mức nào, cũng không thể nào đánh đồng với hệ thống lực lượng cấu thành một thế giới. Nhưng đạo Phù Vận Tiên văn này lại có được bản lĩnh ấy.
Mà sau khi hai bên dung hợp với nhau, Vũ La có thể cảm giác được khí tiên linh trong thế giới này càng nồng đậm hơn, hẳn là tiến độ sinh ra sinh vật cao cấp sẽ tăng nhanh hơn ba thành trở lên.
Mà không gian do thế giới này chiếm cứ trước đây đã trở thành một phiến hư không, dù là Vũ La cũng không thể thăm dò tới cuối của phiến hư không này. Tác phẩm này cứ treo lơ lửng trong một khoảng hư không, dường như từ nguyên thủy cho tới ngày nay, nó vẫn luôn ở đó.
Vũ La cảm thấy khó có thể tin: Chỉ là một phiến ngọc lại có thể gánh chịu một thế giới
Như vậy quả thật cũng là cường hãn...
Thế nhưng sự thật đang bày ra trước mắt, Vũ La khó có thể tưởng tượng tiền bối năm xưa sáng tạo ra tác phẩm này rốt cục hùng mạnh tới mức nào. Truyền thuyết trên Cửu Giới Tinh Hà là Tam Phù và bảy phẩm, nhưng tam phẩm trở lên cũng rất ít khi xuất hiện, nhị phẩm cùng nhất phẩm cơ hồ là thần vật, chỉ tồn tại trong truyền thuyết
Vũ La có thể khẳng định mười hai vạn phần, tác phẩm trước mắt mình chắc chắn vượt qua nhất phẩm thượng.
Thứ này thật sự là do người trong Cửu Giới Tinh Hà tạo ra sao?
Nếu trên mỗi phiến ngọc đều gánh một thế giới như vậy, miếng ngọc so ra cũng chỉ kém Cửu Giới Tinh Hà một chút. Mà phương thức bố cục thế giới trong đó lại hoàn toàn khác với Cửu Giới Tinh Hà, dường như muốn ám chỉ cái gì...
Vũ La cau mày, đối với những chuyện huyền diệu khó lòng giải thích này, trong lúc nhất thời cũng không có giả thuyết gì hợp lý.
Hắn lắc đầu, thối lui ra khỏi thế giới này.
Vốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù này trước đây tên là Thiên Phủ Chi Quốc. Thế nhưng sau khi dung nhập vào tác phẩm này, Vũ La cũng không biết nên gọi nó là gì nữa. Hắn dùng nguyên hồn quét qua Phong Thần Bảng, lập tức ngây ngẩn cả người.
Vốn là Thiên Phủ Chi Quốc chỉ là Thần Tướng lục phẩm, nhưng bây giờ đứng ở tầng thứ hai, song song với Hạn Bạt Huyết Phần, Bách Vạn Nhân Đồ, Thiên Địa Tù Lao, những đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất.
Mà tên của nó cũng biến thành Đại Thiên Thế Giới.
Vũ La thầm nhủ trong lòng, chằng lẽ nó cũng đã chen chân vào hàng ngũ thiên hạ đệ nhất? Vậy đạo Thiên Mệnh Thần Phù Đại Thiên Thế Giới này phải xem như thiên hạ đệ nhất gì trong hàng thiên hạ đệ nhất đây?
Vấn đề này tạm thời hắn không tìm thấy đáp án. Nhưng mắt thấy món tuyệt thế thần tác kia, lại gặt hái được một đạo Thần Tướng nhị phẩm, Vũ La đã hài lòng tới mức không thể hài lòng hơn nữa.
Hắn đi ra khỏi phong ấn của mình, gặp mặt Diêu Yểu, chợt cảm thấy nữ tử táo bạo, xem tiền trọng hơn người, mơ giấc mơ giàu có này càng ngày càng đáng yêu hơn trước.
Phúc tướng đó, ai mà không thích?
Bất quá mọi người sắc mặt cũng không cao hứng như Vũ La, Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Lương Mạt Vũ ra hiệu, Vũ La bèn nhìn về phía sau, chỉ thấy trong tinh không mênh mông có một chiếc tiểu thuyền hình thoi nhỏ đang đi theo bọn họ, khoảng cách không xa không gần.
Tổ Thiên Thu bẩm báo:
- Đã theo chúng ta hơn nửa ngày, chỉ sợ rất nhanh sẽ có đại quân chạy đến.
Tiểu thuyền kia có bộ dáng như quân đội của Bạt Tượng Tiên Tôn Lý Tu Viễn, phụ thân của tên Lý Đình Nghĩa mà Vũ La bắn một phát pháo giết chết, xem ra chuyện bọn hắn giết chết Lý Đình Nghĩa đã bại lộ.
Vũ La mới được một đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, lại đã rèn luyện xong Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm Thái Thượng Kiếm Chú, tự tin tràn đầy. Lúc này nhìn thấy tiểu thuyền kia, không nhịn được nở một nụ cười thản nhiên, lên tiếng nói:
- Tới thật là đúng lúc.
Lý Tu Viễn có bốn trai, hai gái.
Đối với Tiên Nhân mà nói, thụ thai sinh con cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy. Đầu tiên hai bên phụ mẫu, nhất là mẫu thân sẽ hao tổn rất nhiều tiên nguyên, thai nghén hài tử, tu vi trì trệ không tiến, thậm chí rất có khả năng thụt lại phía sau.
Bởi vậy Tiên Nhân bình thường tuyệt đối không đơn giản quyết định sinh con như vậy.
Giống như Hỏa Thụ Tiên Khôi Kha Minh Đạt, cũng chỉ có ba con trai.
Lý Tu Viễn cũng là từ hạ giới phi thăng mà đến, tại thế giới trước kia của lão, quan niệm nổi dõi tông đường cực kỳ nghiêm trọng. Dù là tu sĩ cũng phải chú ý tới chuyện cha truyền cho con, con truyền cho cháu, không thu đệ tử bên ngoài vào.
Sau khi Lý Tu Viễn trở thành Tiên Tôn, củng cố địa bàn, chuyện đầu tiên mà lão làm là sinh con, một hơi sinh ra sáu đứa.
Chuyện này tuyệt đối là hiếm thấy trong các Tiên Tôn, Ma Tôn.
Thế nhưng không biết có phải Lý Tu Viễn kém may mắn hay không, ba mươi năm trước cả nhà lão Nhị của lão đã bị người giết chết, ch đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra được là ai làm.
Cũng phải nói rằng trong chuyện này chỉ có thể trách Lý Tu Viễn. Lão lo lắng gia đình không hòa thuận, cho nên từ nhỏ giáo dục hài tử rất kỹ. Nào là huynh đệ như tay chân, giữa thân nhân với nhau phải tương thân tương ái, đoàn kết lại, ngàn vạn lần không được tranh đấu với nhau, huynh đệ tương tàn.
Phương pháp giáo dục như vậy ngược lại rất thành công, sáu huynh muội ở chung với nhau rất tốt, cảm tình sâu đậm.
Đáng tiếc lão không để ý đến phương diện khác, đám con của lão đều cho rằng lão tử của mình chính là nhất phương Tiên Tôn, có thể muốn làm gì thì làm.
Vấn đề là nếu bọn chúng chỉ làm mưa làm gió trong Tinh Vực của phụ thân chúng cũng không sao, nhưng lại còn thích chạy đến Tinh Vực của Tiên Tôn khác hoành hành ngang ngược. Bạt Tượng Tiên Tôn từng lau dọn cho đám con mình không ít lần.
Lão Nhị chết mà không hiểu vì sao, trong lòng Bạt Tượng Tiên Tôn hiểu rất rõ ràng, có thể làm cho mình không tra ra được, vậy cũng chỉ có một khả năng: Là một người có thân phận tương đương với mình ra tay.
Hiển nhiên đám nhãi con này đã làm cho Tiên Tôn khác bất mãn. Ra tay xử trí lão Nhị, là cho Bạt Tượng Tiên Tôn một đòn cảnh cáo.
Trong lòng Bạt Tượng Tiên Tôn đùng đùng nổi giận, đau khổ đến cực điểm, thế nhưng không tìm thấy đối thủ, cũng không làm sao được.
Vị Tiên Tôn kia ra tay thật ra cũng không phải là nhân vật quang minh chính đại gì. Bất quá quả thật ứng với câu: Ác nhân tự có ác nhân trị.
Lý Đình Nghĩa chính là đứa nhỏ nhất trong bốn đứa con trai, rất được lão yêu thương sủng ái. Bỗng nhiên thoáng cái không còn nữa, hai đứa con còn lại cảm thấy tim mình như bị ai cầm dao khoét đi một mảnh. Chúng kêu trời trách đất một phen, sau đó cất lời thề với Lý Tu Viễn, nếu lần này không báo thù cho Lý Đình Nghĩa, chúng sẽ chết cho Lý Tu Viễn xem.
Lý Tu Viễn cũng hết sức đau lòng, giận tím mặt, suýt chút nữa một chưởng bổ chết Kha Minh Đạt.
Kha Minh Đạt càng phiền muộn: Nhi tử lão chết đi, lão cảm thấy đau lòng, lão tử cũng đã chết một đứa con trai. Lão tử cũng rất thương tâm, còn phải để cho lão trút giận...
Kha Minh Đạt không phản kháng được thượng ti trực tiếp của mình, tự nhiên trút lửa giận vào người hung thủ. Hung thủ là ai, kỳ thật rất dễ tra, manh mối rất nhiều, vì vậy bọn Vũ La ra khỏi Tiên Ngưu Giác Tinh không lâu sau, đã bị thủ hạ Kha Minh Đạt theo dõi.
Tin tức truyền trở về, Kha Minh Đạt lập tức điểm một đám tinh binh, hùng hổ chạy tới.
Lão vừa xuất binh vừa dùng ngọc hoàn truyền âm bẩm báo cùng Lý Tu Viễn. Lý Tu Viễn ngẫm nghĩ, cho lão một chỉ thị khác. Kha Minh Đặt rất phiền muộn, nhưng cũng chỉ có thể làm theo.