Thần kiếm Thiên Tinh không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ bình tĩnh lơ lửng giữa không trung như vậy. Kiếm nằm trong vỏ cũng không toát ra khí tức gì, nhưng có khí độ thâm sâu như bé. Khiến cho người ta cảm thấy chỉ có thanh kiếm này mới thật sự là vương giả, giờ phút này, ngay cả Vũ La đứng phía sau nó cũng chỉ là làm nền cho nó.
Thượng Trảm Đạo cũng không ngờ đi tới cục diện như hiện tại. Y không tiếc công lực giảm mạnh, dẫn lực lượng trận pháp nhập thể, chỉ vì có thể điều khiển thanh cổ kiếm này.
Cổ kiếm này bị tám thanh phi kiếm kia khóa lại, lực lượng mạnh mẽ bình sinh Thượng Trảm Đạo mới thấy, so ra một số Thiên Mệnh Thần Phù vẫn còn kém nó. Chính vì như vậy, Thượng Trảm Đạo mới chắc chắc lần này tất thắng không thể nghi ngờ.
Nhưng khoảnh khắc thanh thần kiếm nhìn qua không có nổi bật xuất hiện trước mặt Vũ La, trong lòng Thượng Trảm Đạo cảm thấy không còn tự tin nữa.
Cổ kiếm trong tay y toát ra khí thế đợt sau cao hơn đợt trước, nhưng đối thủ vẫn không nhúc nhích, rõ ràng lộ ra vẻ khí độ chưa đủ, vẫn còn nôn nóng.
Thượng Trảm Đạo cũng là cao thủ nổi danh Nam Hoang đã lâu, biết nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng cổ kiếm của mình chưa đánh đã thua. Y vung tay lên, nắm thật chặt cổ kiếm trong tay, chỉ về phía Vũ La:
- Đến đây đi, ta và ngươi quyết một trận thư hùng, để xem ai mới là kiếm trung vương giả.
Vũ La không nói gì, yên lặng nhìn chăm chú vào thần kiếm Thiên Tinh trước mặt. Dường như nó nhận ra Vũ La đang nhìn, trường kiếm rời vỏ, từ từ dâng lên. Vũ La thầm cảm khái một tiếng trong lòng: Ta và ngươi đều là vương giả, chỉ cần nhìn là có thể hiểu. Chúng ta không sợ khiêu chiến, chúng ta cũng không quan tâm đến khiêu chiến. Hết thảy người khiêu chiến, cũng chỉ là hòn đá lót đường cho chúng ta bước lên ngôi vương giả. Không giết sạch địch nhân, bảo tọa Đế Quân của ta khó lòng giữ được, ngươi cũng không phải là thần kiếm đệ nhất thiên hạ!
Hắn cũng không làm ra động tác gì dư thừa, chỉ giơ tay ra, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay tiếp xúc chuôi kiếm, cảm nhận vẻ thô ráp, sau đó nắm chặt năm ngón tay.
Thần kiếm Thiên Tinh vừa vào tay, cảm giác quen thuộc lập tức lan tỏa khắp toàn thân.
Vũ La không còn mỉm cười nữa, sắc mặt hắn trở nên bình thản lạnh nhạt đối với hết thảy trước mắt. Vẻ mặt này chính là dáng vẻ của vương giả lúc đối mặt với khắp cả thiên hạ thách thức. Ta không sợ thách thức, nhưng mạo phạm danh dự người khác, chắc chắn phải trả giá đắt.
Thần kiếm Thiên Tinh vô thanh vô tức, cổ kiếm không ngăn cản nổi.
Vũ La lặng lẽ không tiếng động, nhưng Thượng Trảm Đạo lại cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.
Vũ La thật sự hết sức tự tin, khiến cho Thượng Trảm Đạo cảm thấy mình không còn tự tin nữa. Cổ kiếm lão chỉ Vũ La thu trở về, dựng thẳng trước người, sửa thành hai tay cầm kiếm, mũi kiếm vẫn chỉ thẳng Vũ La.
Hai tay cầm cổ kiếm như vậy, Thượng Trảm Đạo cảm thấy dường như an toàn hơn. Y hít sâu một hơi khí lạnh, Độc Long Mạch giương nanh múa vuốt trên đầu hóa thành nhiều tia hắc khí, chui vào trong mũi y. Trên người Thượng Trảm Đạo chợt lóe ô quang, da thịt căng phồng.
Trên thân cổ kiếm nổi lên một cỗ linh quang, hai mặt lưỡi kiếm chợt cuộn lên như hạt châu bập bềnh trên mặt nước, rốt cục hóa thành hai con kim long linh quang, bám vào hai bên thân kiếm.
Khí thế ngập trời mênh mông cuồn cuộn ập về phía Vũ La cùng thần kiếm Thiên Tinh. Mà Vũ La và thần kiếm Thiên Tinh giống như ngọn cao phong sừng sững chín tầng mây, an nhiên bất động.
Thượng Trảm Đạo thôi thúc khí thế cổ kiếm tới đỉnh phong, sau đó rống to một tiếng, để lại một đạo tàn ảnh màu đen mờ mờ, xông về phía Vũ La. Cổ kiếm trong tay y chiếu ra hào quang chói mắt, ngưng tụ thành một cái vỏ ánh sáng bao bọc bên ngoài cổ kiếm, chém về phía Vũ La.
Thượng Trảm Đạo cùng khí tức trên cổ kiếm hoàn toàn bạo phát.
Nói chính xác là lực lượng trận pháp mà Thượng Trảm Đạo dẫn nhập thân thể y đã hoàn toàn bạo phát. Lấy y làm trung tâm, hào quang trắng xóa chiếu rọi khắp cả Lão Lang cốc. Mà vỏ ánh sáng của cổ kiếm là thứ duy nhất hiện tại có thể nhìn thấy được trong cả Lão Lang cốc.
Phía sau núi, người cả nhà Thượng Trảm Đạo cũng đã mệt mỏi co quắp trên mặt đất, không thể động đậy, thao túng thượng cổ trận pháp cũng hao tổn thật lớn. Nhưng nhìn thấy một kiếm của Thượng Trảm Đạo, bọn chúng bèn cười:
- Tiểu tử kia chết chắc, cho dù là Thôi Xán năm xưa sống lại cũng không đỡ nổi một kiếm này...
Trong chiến trường hào quang chói mắt không thấy gì cả, thình lình vang lên một tiếng keng trong trẻo.
Thanh âm không giống như là hai thanh thần kiếm chạm nhau, mà giống như có người dùng một cái búa đập vỡ một chiếc vòng ngọc, theo như thanh âm, chất ngọc rất tốt.
Hào quang sáng chói đầy trời biến mất trong nháy mắt, dường như lúc trước chưa từng xuất hiện, chỉ là huyễn thuật. Sau khi huyễn thuật bị phá, lập tức hoàn toàn biến mất, nhanh tới mức khiến cho người ta khó lòng tin được.
Thượng Trảm Đạo hai tay cầm kiếm, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đặt hết lực lượng toàn thân trên thân cổ kiếm, cổ kiếm chỉ lên trời cao, dường như muốn chọc cho bầu trời thủng ra một lỗ.
Mục tiêu của cổ kiếm, tức Vũ La, vẫn an nhiên bất động, thậm chí không hề nhúc nhích. Trong tay hắn, thần kiếm Thiên Tinh đang chỉ chênh chếch, cử trọng nhược khinh, mũi kiếm chỉ vào giữa lưỡi cố kiếm Thượng Trảm Đạo.
Tiếng keng giòn tan kia vang lên như vậy.
Giống như một tên loạn thần tạo phản, an bày đủ các kế hoạch, sau đó phát động, quả nhiên thanh thế rất lớn, nhìn qua tựa hồ thiên hạ tràn ngập nguy cơ. Nhưng vị vương giả kia chẳng qua chỉ hời hợt vung tay lên, hết thảy an bày của tên loạn thần cho dù tinh diệu tới mức nào, chỉ trong thoáng chốc tan thành mây khói. Đến khi đầu tên loạn thần rơi xuống đất mới chợt hiểu ra, mình tự cho rằng mình hết sức hùng mạnh, có thể dòm ngó ngôi vương. Nhưng không biết rằng trước mặt vị vương giả kia, hết thảy cố gắng của mình chỉ là trò cười.
Chỗ mũi thần kiếm Thiên Tinh tiếp xúc với cổ kiếm bắt đầu xuất hiện vết nứt. Vết nứt càng ngày càng nhiều, trở nên dày đặc, rất nhanh một nhúm bột sắt từ trên tay Thượng Trảm Đạo rơi xuống.
Thượng Trảm Đạo chỉ cảm thấy ngực mình như vừa bị ai giáng một quyền thật nặng, òa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Vũ La lật tay, thần kiếm Thiên Tinh biến mất. Hắn tiến lên một bước, đưa tay ấn vào ngực Thượng Trảm Đạo, một sợi Bích Ngọc Đằng chui ra, trói chặt Thượng Trảm Đạo.
Hướng Cuồng Ngôn từ xa bay tới, tiện tay ném một cái, tất cả người nhà Thượng Trảm Đạo ngã lăn ra đất:
- Bốn đứa con trai, hai con gái, một lão bà, một em vợ, tất cả ở chỗ này không thiếu một người.
Hướng Cuồng Ngôn đã bắt cả nhà Thượng Trảm Đạo.
Vũ La giơ tay chỉ một đứa con trai của Thượng Trảm Đạo:
- Có cứu hay không?
Thượng Trảm Đạo nghiến chặt răng, máu tươi trong miệng chảy ra không ngừng, trợn mắt nhìn Vũ La, không nói một lời. Vũ La không chút lưu tình, linh quang trên đầu ngón tay chợt lóe, để lại một lỗ máu trên mi tâm con Thượng Trảm Đạo, lập tức y ngã vật xuống.
- Con ta...
Thượng Trảm Đạo thét lên một tiếng chói tay, sắc mặt Vũ La không đổi, chỉ sang đứa kế tiếp:
- Có cứu hay không?
Thượng Trảm Đạo vẫn không nói nửa lời, ánh mắt lão cơ hồ phun ra lửa.
Vũ La không chút khách sáo giết thêm đứa nữa. Tới đứa thứ ba, rốt cục Thượng Trảm Đạo không chịu được nữa, phun ra một vòi máu, hôn mê bất tỉnh.
Vũ La vung tay dẫn một vòi nước tưới tỉnh Thượng Trảm Đạo, tay tiếp tục chỉ về phía đứa con trai cuối cùng của y:
- Có cứu hay không?
Thượng Trảm Đạo vô cùng yếu ớt, sắc mặt xám như tro tàn, không còn vẻ kiêu ngạo quật cường của bậc kiêu hùng Nam Hoang nữa, khẽ gật đầu một cái:
- Ta cứu, ta cứu, van ngươi hãy thả bọn họ đi...
Vũ La không nói nữa, xách Thượng Trảm Đạo lên, giam những người khác lại, phóng xuất Ngọc Ấn Linh Phù phá không mà đi. Hướng Cuồng Ngôn nhún vai nhìn theo, nhưng không đi theo Vũ La. Chuyện chính đã làm xong, hiện tại là chuyện thu dọn chiến trường. Lão Lang cốc chính là sơn môn của Độc môn Nam Hoang, tối nay đạt được toàn thắng, tiện tay thu thập một ít chiến lợi phẩm, há chẳng phải là hoàn mỹ hơn? Hướng Cuồng Ngôn nở một nụ cười, bắt đầu lục soát.