Trịnh Tinh Hồn thất kinh, chuyện này sao có thể? Tiểu tử này sao lại có thể đẩy Lục Hợp Sát Trận của mình bay ngược trở lên?
Y sững người một lúc, chợt thấy một luồng hào quang dưới Lục Hợp Sát Trận Đao của mình càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Chính là luồng hào quang ấy chống lại Lục Hợp Sát Trận Đao, cũng chính luồng hào quang ấy đẩy ngược Lục Hợp Sát Trận Đao lên.
Lúc này những người xung quanh cũng đã nhìn ra, Trịnh Tinh Hồn đã hạ sát thủ, nhưng kết quả cũng không như dự liệu của mọi người. Không riêng gì Ám Vệ, bọn Bạch Côn Sơn cũng cất tiếng kinh hô thất thanh, Trịnh Tinh Hồn nghe những thanh âm này chợt thấy trên mặt nóng bừng.
Y thu hồi hết thảy lòng khinh thị, điều động linh lực toàn thân, tay áo căng ra như buồm no gió, dốc hết toàn lực điều khiển Lục Hợp Sát Trận Đao.
Hào quang của đao trận đột ngột gia tăng gấp đôi. Những người quan chiến thấy vậy thét lên kinh hãi, cho rằng trận pháp nhất định ầm ầm giáng xuống, Vũ La sẽ trở thành một đống thịt vụn. Nhưng đúng lúc này, chợt có một đạo hào quang màu đỏ lửa từ trên cánh tay trái Vũ La bay ra, gia nhập vào luồng hào quang bên ngoài thân Vũ La.
Luồng hào quang của Vũ La lập tức gia tăng khí thế, chẳng những không bị cắt vỡ, lại tiếp tục bay lên, khí thế càng ngày càng lớn mạnh, đã không thể nào ngăn cản.
Rốt cục bùng một tiếng vang lên, Lục Hợp Sát Trận Đao run lên một cái, luồng hào quang của Vũ La hoàn toàn bạo phát, tia sáng vạn trượng xuyên thấu tầng mây, xuyên thấu nước biển, đẩy Lục Hợp Sát Trận Đao bay đi.
- A...
Kể cả bọn Ám Vệ, tất cả đều ngơ ngác. Tất cả mọi người là tu sĩ, không ít người thân kinh bách chiến, từng thấy qua vô số trận chiến khó tin, nhưng chưa có lần nào sánh được với trận chiến trước mắt này. Thậm chí trong lòng mọi người đều nghĩ, có lẽ sau này cũng sẽ không có.
Trịnh Tinh Hồn đã hoàn toàn sững người: Làm sao có thể như vậy được, tiểu tử này chỉ có cảnh giới Cửu Cung, cách xa bản tọa vạn dặm, làm sao có thể đánh bay Lục Hợp Sát Trận Đao của bản tọa được, rốt cục là chuyện gì...
Một trận cười dài từ ngoài ngàn dặm truyền đến, Chu Thanh Giang người còn chưa tới, thanh âm đã tới trước:
- Trịnh Tinh Hồn, tuy rằng lão phu đến chậm một bước, bất quá vẫn còn thừa thời gian xem ngươi mất mặt xấu hổ, ha ha ha!
Trịnh Tinh Hồn trên mặt lúc đó lúc trắng, cuối cùng biến thành màu tím bầm giống như gan heo, hết sức khó coi.
Trong tay Vũ La vẫn còn cầm thần kiếm Thiên Tinh, không ít người đã nhìn ra, vừa rồi Vũ La không cần dùng tới thanh thần kiếm này, đã đánh bay Lục Hợp Sát Trận Đao. Nếu vừa rồi thần kiếm này xuất thủ, Trịnh Tinh Hồn có thể tránh được một kiếp hay không, vậy cũng chưa biết được.
Mặc dù cảm thấy khó lòng tin được, nhưng mọi người xung quanh cũng không thể không thừa nhận, Vũ La có thực lực đánh bại Trịnh Tinh Hồn. Một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Cung Đình lại có thể đánh bại một vị chưởng môn của Cửu Đại Thiên Môn, một trong những tu sĩ hùng mạnh nhất Trung Châu.
Bạch Côn Sơn không nói nửa lời quay đầu bỏ đi, thầm nhủ trong lòng phải chạy về hang ổ của người đứng sau lưng mình. Không phải là các ngươi bảo lão tử đi tìm chết hay sao, có một siêu cấp quái vật có thể đánh bại Trịnh Tinh Hồn ở đây, còn bảo lão tử tới thăm dò tin tức cái rắm! Nếu không phải lão tử may mắn, nói không chừng lúc này đã hình thần câu diệt...
Bạch Côn Sơn nhớ lại mình từng vênh váo trước mặt Vũ La, Vũ La tỏ ra vô cùng bá đạo, không khỏi rùng mình. Lần này quả thật cực kỳ may mắn, nếu Vũ La muốn giết chết mình chẳng qua như bóp một con kiến mà thôi, coi như lần này mình đã tránh được một kiếp...
Thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ làm chủ, Thần Tướng tam phẩm Lực Bạt Sơn làm phụ, hợp thành phù trận Song Kỳ Trấn đơn giản nhất. Nếu không phải vì lần đầu tiên Vũ La vận dụng phù trận được tạo thành toàn là Thiên Mệnh Thần Phù còn chưa thuần thục, chỉ cần phù trận do hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù này tạo thành, đã thừa sức đánh bay Lục Hợp Sát Trận Đao của Trịnh Tinh Hồn một cách nhẹ nhàng thoải mái.
Sở dĩ lúc đầu Kỳ Lân Tý không gia nhập vào phù trận, là vì tính tình ngoan cố của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân. Cho đến phút cuối cùng Vũ La mới thuyết phục được nó, ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù hợp thành phù trận kinh khủng Đại La Tam. Tuy rằng Vũ La vận chuyển không được thông thuận cho lắm, vẫn dễ dàng đánh bay Lục Hợp Sát Trận Đao.
Thiên Phủ Chi Quốc chứa nhiều thứ quá, Vũ La không dám khinh suất sử dụng bản thể của nó chiến đấu.
Nhưng hôm nay Vũ La dùng toàn là Thiên Mệnh Thần Phù tạo thành phù trận, có thể nói đã đi đầu trong chuyện này. Lúc trước chưa từng có ai làm như vậy, sau này có lẽ cũng không có ai có thể làm như vậy.
Bởi vì người bình thường chỉ có thể tu luyện một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, Vũ La nhờ có Phong Thần Bảng, cho nên không bị hạn chế này.
Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn âm trầm tới mức có thể vắt ra nước. Y có thể tưởng tượng được, không đầy một tháng sau, tin tức chưởng môn Thái Ẩm sơn Trịnh Tinh Hồn bị một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung ép tới mức đánh ngang tay sẽ truyền khắp cả Tu Chân Giới. Đến lúc đó không riêng gì y, cả Thái Âm sơn cũng không còn mặt mũi.
Một tràng tiếng sấm ầm ầm từ cuối chân trời vang lên, chỉ thấy một đường lửa xuất hiện. Đường lửa này giống như một bầy ngựa đang chạy lông lên, tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ trong thoáng chốc đã tới trên bầu trời Tháp Sơn đảo. Ba vạn Kim Thiết Chiến Xa, mỗi một chiến xa do Hỏa Sí Báo Tử kéo, có một chiến sĩ Chu gia đứng trên đó.
Đương nhiên không thể nào cả ba vạn người này đều là tinh binh, tinh binh của Chu gia chỉ có không quá ba ngàn người. Nhưng gom góp môn khách trong môn, đệ tử ngoại môn lại, miễn cưỡng cũng có thể có đủ con số ba vạn.
Cả Trung Châu có được bao nhiêu tu sĩ cao minh? Nếu Chu gia thật sự có được ba vạn tinh binh, vậy chính là thế lực lớn nhất Trung Châu.
Báo ra nhân số chính là khí thế, Chu Thanh Giang muốn dùng khí thế này để tuyên bố với cả thiên hạ, Chu gia sẽ dốc hết toàn lực ủng hộ Vũ La. Cho dù liều hết cả gia sản, đối địch với Thái Âm sơn, Chu gia cũng không hề tiếc nuối.
Thật ra thì chiến lực của ba vạn Kim Thiết Chiến Xa binh này chưa chắc đã mạnh hơn ba ngàn tinh binh là bao.
- Trịnh Tinh Hồn, ta nghe nói trước khi ngươi xuất sư đã nói rằng muốn lĩnh giáo Chu mỗ một phen, vì sao lâm trận khiếp đảm như vậy, bảo lão thất phu Tống Thiên Khuyết kia cản đường ta, còn mình chạy tới đây ức hiếp một tên vãn bối?
Trịnh Tinh Hồn ã không còn lời nào để nói, hiện tại y nói ra bất cứ lời nào cũng là tạo cơ hội cho đối phương châm chọc.
Chu Hoành cười hắc hắc chế giễu:
- Chuyện thú vị nhất là Trịnh lão tiền bối ức hiếp vãn bối, kết quả không ngờ rằng thực lực mình yếu kém, ngay cả một vãn bối cũng không thắng nổi, ha ha ha...
Chu Thanh Giang vung tay lên một cái, Hỏa Vân Chiến Xa trận bày ra. Từng đạo hỏa xà thô to từ trên trời giáng xuống, lực lượng hùng mạnh phong ấn xung quanh Tháp Sơn đảo.
Chu Hoành nhìn những tu sĩ còn đang xem náo nhiệt, quát một tiếng chói tai:
- Còn không mau đi, muốn bồi táng hay sao?
Lúc này những tu sĩ kia mới bừng tỉnh ngộ, thần tiên đánh nhau, chúng ta cũng không nên chịu chết một cách vô ích như vậy, vội vàng giải tán ngay tức khắc. Sau khi những người này đi rồi, những đạo hỏa xà kia mới phong bế triệt để, không gian xung quanh Tháp Sơn đảo hiện tại nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Chu Thanh Giang đứng trên một chiến xa không nổi bật chút nào, lạnh lùng nhìn Trịnh Tinh Hồn ngoài xa:
- Ngươi còn gì để nói?
Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn trở nên vô cùng âm lãnh, dường như y đã quyết định tử chiến đến cùng.
Vũ La bỗng nhiên giơ tay lên:
- Trịnh Tinh Hồn, hãy gác lại ân oán giữa hai ta trước đã...
Vũ La vừa nói ra những lời này, cả Chu Thanh Giang cùng Trịnh Tinh Hồn cùng ngây người ra tại chỗ.