- Thái độ của ngươi vừa rồi đối với những người này cũng không phải là quá tốt. Ta biết rõ tính tình những người này, ai nấy đều vô cùng nóng nảy...
Hắn nhắc nhở như vậy, Công Dương Nam mới nhớ tới vừa rồi tự cho là mình siêu phàm, mở miệng ra là mắng mỏ người ta, nếu hiện tại người ta tính sổ...
Công Dương Nam hai mắt trợn trắng, sợ tới nỗi hôn mê ngay tức khắc.
Hướng Cuồng Ngôn hít hít vài cái, nhìn xuống đúng quần Công Dương Nam, nhất thời tỏ ra khinh bỉ:
- Không ngờ bị dọa cho sợ đến tiểu ra quần...
Vũ La do dự một chút, rốt cục vẫn nói:
- Làm sao lão biết y chỉ tiểu ra quần thôi?
Mọi người ngơ ngác một chút mới hiểu ra, tất cả vội vàng bịt mũi.
Hướng Cuồng Ngôn thu hồi linh phù của mình lại, Vu Thiên Thọ bên cạnh cũng bắt chước thu hồi pháp bảo của mình, lão còn tiện tay thu giùm Lư Niệm Vũ bốn viên linh đan.
Xử lý xong những chuyện này, Vu Thiên Thọ đã vô cùng nôn nóng:
- Được rồi, mau mau tiến vào đi thôi...
Lư Niệm Vũ còn đang khống chế sáu chiếc hồ lô chuyển vận linh khí, vội vàng hô một tiếng:
- Thấy có thứ gì ta dùng được, nhớ lấy cho lão Lư ta.
Trước khi Vu Thiên Thọ tiến vào, ra hiệu với Lư Niệm Vũ, bảo lão cứ yên tâm.
Trong động đá vôi, có hơn ba mươi măng đá, cột đá, chuông đá lớn nhỏ, trên mỗi cái đều có một món bảo vật. Tất cả mọi người không tham lam, lấy tất cả bảo vật tập trung lại, cùng nhau mang ra.
Lư Niệm Vũ cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, thả những hồ lô ngọc thạch xuống, trận pháp màn sáng lập tức khôi phục nguyên trạng.
Mọi người tụ lại một chỗ “chia của”, né tránh Công Dương Nam thật xa.
Những bảo vật này bày riêng lẻ trong động cũng đã tỏa sáng bảo quang, hiện tại chất đống chung một chỗ lại càng khiến cho người ta hoa cả mắt. Trong tất cả các món chỉ có một món là nhị phạm, là một viên linh đan. Còn lại toàn là nhất phẩm, chỉ khác nhau ở chỗ tốt nhất là nhất phẩm thượng, kém nhất là nhất phẩm hạ mà thôi.
Cho dù là mọi người ở đây cũng không tránh khỏi động lòng.
Thống kê xong xuôi, linh phù ba đạo, pháp bảo mười ba món, linh đan mười một viên, ngoài ra còn có bốn bộ sách quý.
Bất quá những đồ này phần lớn là Ma tu sử dụng, nói thật phân chia ra cũng không thuận tiện. Linh phù cùng linh đan không sao, những pháp bảo kia, tất cả mọi người đều không có hứng thú.
Những người ở đây cũng không thiếu pháp bảo, cuối cùng Vũ La dứt khoát vung tay:
- Vu Thiên Thọ, những thứ này đều thuộc về lão, một mình lão hãy nghiên cứu cho cẩn thận, bất quá ngàn vạn lần không được mô phỏng!
Vu Thiên Thọ mừng rỡ:
- Đa tạ sư tôn! Ngài cứ yên tâm đi, hiện tại đồ nhi hết mực nghe lời.
Vũ La dở khóc dở cười, Vu Thiên Thọ hiện tại biểu hiện lòng trung thành liên tục, tỏ ra mình là một đồ đệ tốt. Đáng tiếc chuyện này không phải là sở trường của lão, lộ ra hết sức trần trụi, khiến cho người ta cũng phải lúng túng.
Vu Thiên Thọ cũng là hồn nhiên không biết, vui vẻ thu hết tất cả những pháp bảo kia.
Trong số những thứ còn lại không nghi ngờ gì Bách Quỷ Bôn Tiên Quyết là quý nhất. Trong lúc nhất thời không khí có chút ngột ngạt, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ rất thận trọng.
Hướng Cuồng Ngôn bỗng nhiên cười một tiếng:
- Chuyện này có gì là khó? Vũ La, Bách Quỷ Bôn Tiên Quyết thuộc về ngươi. Nếu ngươi nghiên cứu ra được biện pháp gì có thể phi thăng, lấy ra chia sẻ với mọi người là được.
Tất cả mọi người đều tín nhiệm Vũ La, đây đương nhiên là biện pháp phân chia tốt nhất.
Tất cả mọi người cùng gật đầu:
- Hướng tiên sinh nói rất đúng, Vũ La ngươi cũng không cần phải khách sáo, cứ lấy đi.
Vũ La biết lúc này còn từ chối sẽ lộ vẻ giả tạo, cho nên cầm lấy hộp ngọc đựng Bách Quỷ Bôn Tiên Quyết đi sang một bên, tỏ vẻ mình không nhúng tay vào những thứ khác nữa.
Bất quá chuyện phân chia những bảo vật còn dư lại, hắn vẫn đưa ra ý kiến:
- Linh đan tự nhiên cũng thuộc về lão Lư. Những linh đan này cũng là luyện chế vài ngàn năm trước, dù sao thủ đoạn luyện đan khi đó cũng khác với hiện tại, lão Lư nghiên cứu thấu triệt, mọi người cũng sẽ không thiếu phần ích lợi.
Mọi người cười một tiếng, Lư Niệm Vũ tiến lên:
- Vậy ta cũng làm mặt dày nhận lấy.
Hướng Cuồng Ngôn cười hắc hắc:
- Mau mau lấy đi, ba năm sau ta muốn ba mươi viên linh đan nhất phẩm, chia ra cho ba đồ đệ của ta.
Lư Niệm Vũ biến sắc:
- Lão đây là cắt cổ tống tiền...
Hướng Cuồng Ngôn trừng mắt:
- Lão không đáp ứng, ta sẽ không đồng ý chia những linh đan này cho lão!
Lư Niệm Vũ ngứa ngáy trong lòng, rất muốn biết rốt cục bốn viên linh đan này có dược hiệu thế nào, luyện chế thế nào, đan phương là gì. Lão đấu tranh tư tưởng một hơi, rốt cục cũng phải khuất phục:
- Được rồi, xem như lão lợi hại!
Mọi người cùng cười rộ.
Còn dư lại ba đạo linh phù nhất phẩm, phụ tử Chu Thanh Giang nhìn mà nóng mắt. Bản thân Chu Thanh Giang cũng không cần, nhưng nếu như Chu Hoành có thể có được một đạo linh phù nhất phẩm, sau này tu luyện làm ít ăn nhiều, tiền đồ nhất định bừng sáng.
Hướng Cuồng Ngôn cân nhắc một chút, sau đó mới nói:
- Chu Đại nhân, ba đạo linh phù nhất phẩm này chúng ta một người một đạo, có được không?
Chu Hoành không hề xuất lực, chia cho y một đạo coi như là chiếu cố. Chu Thanh Giang vội vàng nói tạ ơn:
- Đa tạ tiên sinh.
Hướng Cuồng Ngôn khoát tay ngăn lại:
- Bất quá có thể cho ta mượn nghiên cứu trước hai đạo linh phù của các vị được chăng, nghiên cứu xong ta lập tức trả lại. Lão yên tâm, ta sẽ đưa cho lệnh lang một đạo linh phù nhị phẩm để bù đắp lại.
Chu Thanh Giang mừng rỡ:
- Chuyện này có gì là không thể, nói ra cũng là chúng ta chiếm phần hơn.
Hướng Cuồng Ngôn mỉm cười gật đầu:
- Như vậy thật tốt.
Còn lại ba bộ sách quý cũng là công pháp Ma tu, tự nhiên tất cả đều thuộc về Hướng Cuồng Ngôn.
Bách Quỷ di bảo truyền lưu mấy ngàn năm ở cả Nam Hoang, ngay cả Quỷ Lệ Danh cũng thèm nhỏ dãi ba thước, canh giữ ở Bôn Quỷ sơn trăm năm. Hiện tại tới tay mọi người cũng bị phân chia hết sức dễ dàng, không xảy ra chút cãi vã nào. Nếu bị người khác biết được chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy khó lòng tin được.
Chia của xong, mọi người cũng không thèm để ý tới Công Dương Nam, bắt đầu rời khỏi nơi này
Quỷ Lệ Danh quát lên như sấm.
- Người nào dám trêu chọc bản Đế Quân!
Vốn y cho là hôm nay đại cơ duyên đã tới, một đội tuần tra truy tung kẻ xâm nhập, trong lúc vô tình phát hiện Bách Quỷ di bảo y cực khổ tìm đã trăm năm mà không được.
Quỷ Lệ Danh nhận được báo cáo, lập tức đuổi tới.
Trong sơn động đó, quả nhiên có rất nhiều linh phù, pháp bảo, linh đan, còn có một hộp ngọc bị phong ấn. Linh văn trên hộp ngọc vô cùng cổ xưa, nhìn qua cũng biết là vài ngàn năm trước lưu lại.
Quỷ Lệ Danh hưng phấn vô cùng, thủ hạ y bên cạnh cũng cảm thấy đỏ mắt, hy vọng Đế Quân bệ hạ tâm trạng vui vẻ, tùy tiện ban thưởng cho chút gì. Đế Quân ăn thịt, thủ hạ ăn canh.
Quỷ Lệ Danh cũng biết mình lấy được bảo bối nhiều như vậy, nếu như không chia một chút cho bộ hạ là không thể được, làm như vậy nhất định khiến cho lòng người bất mãn. Vì vậy cho nên y ra lệnh: Chín đạo linh phù nhất phẩm, lấy ra ba đạo, bốn viên linh đan lấy ra một viên, hai món pháp bảo lấy ra tất cả, thưởng cho thủ hạ!
Chuyện này khiến cho tất cả thuộc hạ Ma Diễm cốc vô cùng hưng phấn, đang tranh cãi với nhau nên chia thế nào.
Trong lúc bọn chúng còn đang tranh cãi ồn ào, chín đạo linh phù không bị khống chế bay đi. Theo sau đó hai món pháp bảo run lên, hào quang vạn trượng, mang theo bốn viên linh đan cũng bay đi cùng.
Chuyện này xảy ra đột ngột vô cùng, tất cả mọi người đều ngây dại, đợi đến khi bọn chúng kịp phản ứng chuẩn bị đuổi theo, hoàn toàn không thấy tung tích những bảo vật kia đâu nữa.
Quỷ Lệ Danh biết mình bị người đùa giỡn, hiện tại xem ra lúc ban đầu đội tuần tra mất tích, sau đó “ngẫu nhiên” phát hiện “Bách Quỷ di bảo”, cũng là có người an bài từ trước.