Thác Bạt Thao Thiên định gọi, nhưng sực nhớ ra mình không biết tên y, bèn hỏi:
- ngươi tên gì?
Người nọ nở một nụ cười cười khổ:
- Tiểu nhân là Cổ Mục Chi.
Thác Bạt Thao Thiên gật gật đầu:
- Tên rất hay.
Tốc độ phi hành của thuyền ba lá rất nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã ra khỏi Vô Hồi sơn, Mọi người tiễn bước Cổ Mục Chi, sau đó tìm một trấn nhỏ, tìm một tiệm rượu vào đó.
về phần Cổ Mục Chi, Vũ La cũng không băn khoăn quá nhiều, đúng như lời hắn đã nói, Cổ Mục Chi có thể tìm được thứ gì, đó là cơ duyên của y.
Tiền kiếp hắn là Nam Hoang Đế Quân tôn quý, tự nhiên biết rất nhiều địa điểm chôn giấu bảo tàng, Chuyện này thỉnh thoảng hắn nhàn rỗi không có việc gì làm bèn tìm hiểu, Có những tàng bảo đồ là do đám tu sĩ thủ hạ dâng tặng lấy lòng, bất quá Đế Quân bệ hạ mắt mọc trên trán, không coi tàng bảo đồ bình thường ra gì, thậm chí lười không thèm xem.
bảo tàng mà Vũ La cho Cổ Mục Chi, hắn cũng quên mất là ai đã cho mình, Bất quá người nọ tâm tư bất chính, đã bị Vũ La giết chết ngay tại chỗ.
bởi vì bảo tàng này được chôn giấu sâu trong lãnh thổ Trung Châu, có thể thấy được lòng dạ kẻ này vô cùng đáng chết.
Vũ La không biết nơi đó có gì hung hiểm hay không, hay có ai đã nhanh chân tới trước hay không, Nếu Cổ Mục Chi không thu hoạch được gì, cũng chỉ có thể nói là y không có cơ duyên mà thôi.
Cơ duyên vốn là thứ mông lung mờ mịt, không thể cưỡng cầu, khiến cho người ta vô cùng phiền não.
Giải quyết xong chuyện Vi Thanh Thanh, chủ yếu vẫn là chuyện định tình cùng Chu Thanh Băng khiến cho Thác Bạt Thao Thiên vui sướng vô cùng, Trước tiên y nốc một hơi hết sạch một vò rượu ngon, khiến cho điểm tiểu nhị thấy vậy sợ tới nỗi ngây người.
Nơi này bất quá là một trấn nhỏ, dân cư chỉ có mấy trăm, thương nhân lui tới cũng rất ít, cho nên tiểu nhị điểm này chưa từng thấy qua hào khách như vậy.
Thác Bạt Thao Thiên đang cơn hứng chí, cứ đòi choi trò tửu lệnh cùng Vũ La, Cũng không biết tại sao, hôm nay Thác Bạt Thao Thiên vô cùng xui xèo, mười lần thua hết chín lần, dù là y tửu lượng hơn người, không đến nửa canh giờ liền gục xuống bàn bất động.
Vũ La bung chén rượu lên nhấm nháp, nhìn qua phong thái vô cùng nhã nhặn, thật ra hết sức kinh người, Đây cũng không phải là uống trà, cứ nhấm nháp như vậy, thoáng cái đã hết sạch chén rượu.
Vũ La vừa uống vừa nhìn Chu Thanh Băng chăm sóc cho Thác Bạt Thao Thiên, dìu y lên lầu nghỉ tạm.
Diệp Thanh Quả thấy vẻ mặt hắn hơi khác thường, nhịn không được bèn hỏi:
- Làm sao vậy?
Diệp Thanh Quả thấy rượu hết sức tò mò, rốt cục cố gắng lấy can đảm rót cho mình một chén, vừa uống một ngụm đã cảm thấy cay đến le lưỡi, Vũ La nhìn chiếc lưỡi nhỏ xinh của nàng thè ra, trong lòng không khỏi này sinh cảm giác lạ thường.
Hắn cố gắng áp chế kích động trong lòng mình, nghịch bím tóc của nàng một cái, cười nói: “Không có việc gì,” Nói xong, bung bát rượu tự mình lên lầu.
Có một số việc, không cần phải làm cho một tiểu nha đầu vô tư vô lự phiền lòng.
Chu Thanh Băng chính là Công chúa nhỏ nhất của Đại Chu hoàng thất, là đứa con gái được Đại Chu Nhân Hoàng sủng ái nhất, Lúc trước Vũ La đã từng nghe qua, Đại Chu Nhân Hoàng vì cung chiều nàng hết mực, đã truyền cho pháp môn tu luyện khí Chân Long.
Pháp môn này từ trước tới nay là truyền nam không truyền nữ, từ đó có thể thấy được Đại Chu Nhân Hoàng sủng ái nàng tới mức nào.
Pháp môn tu luyện khí Chân Long khác với tu chân, dưới tình huống thông thường, Vũ La cũng không thể nhìn ra tu vi của Chu Thanh Băng, nhưng lúc Chu Thanh Băng nắm lấy tay của Thác Bạt Thao Thiên trên lôi đài, khí chất bạo phát, Vũ La vẫn có thể thấy được một long ảnh hư ảo chợt lóe trên người Chu Thanh Băng rồi biến mất.
long ảnh mười phần rõ ràng, quan trọng nhất là, long ảnh đã là tứ trảo, còn cách cảnh giới đại thành Ngũ Trảo Kim Long cũng không xa mấy.
Tu vi này e rằng còn cao hơn cả rất nhiều Long tử.
Có những bí mật e rằng ngay cả Thác Bạt Thao Thiên cũng không được biết, nhưng Vũ La lại hiểu rất rõ ràng, Thác Bạt gia ở Đoạn Long sơn cũng không phải là một tông môn đơn giản.
Tu sĩ bình thường sẽ không thích nhúng tay vào chuyện thay đổi vương triều trong thế tục, nhưng người tu chân cũng rất hay giở chiêu bài thế thiên hành đạo, nhất là phe Chính đạo, Nếu nhìn thấy cảnh dân chúng lầm than, người tu chân rất thích ra tay can thiệp.
nhưng không phải người nào cũng có thể tùy tiện can thiệp, dù sao cũng là khí Chân Long, chỉ cần bất cẩn sẽ dẫn tới thiên phạt.
Đoạn Long sơn chính là thủ đoạn trực tiếp nhất mà Tu Chân Giới can thiệp vào vương triều.
Nếu dân chúng lầm than, nhưng khí số vương triều chưa hết, Thác Bạt gia Đoạn Long sơn sẽ vận dụng pháp môn tổ truyền chặt đứt long mạch vương triều, tuyệt đi Long khí vương triều.
Đại Chu lập quốc ngàn năm, hiện tại tuy rằng cường thịnh, nhưng dấu hiệu loạn đã hiện ra. Khắp nơi quan viên tham ô, ngoại thích, hoàng tộc tùy ý ức hiếp dân chúng tầm thường, khiến cho dân chúng lầm than.
Vũ La lo lắng nếu tương lai trảm long mạch, tuyệt Long khí, như vậy Thác Bạt Thao Thiên và Chu Thanh Băng sẽ đối mặt với chuyện này thế nào?
Lúc trước Vũ La cũng chỉ đơn giản cho rằng, Thác Bạt Thao Thiên bất quá chỉ là đứa con bị ruồng bỏ của Thác Bạt gia Đoạn Long sơn mà thôi, hiện tại xem ra, an bày phía sau chuyện này e rằng không chỉ đơn giản như vậy, nhưng trước mắt tin tức quá ít, Vũ La chưa phân tích ra được gì nhiều.
Đêm hôm ấy, trong lòng Vũ La cảm thấy hơi lo lắng, nằm trên giường cũng không ngủ được, Hắn bèn bức hết hơi rượu ra ngoài, ngồi xuống luyện công một đêm.
Phía dưới Vô Hồi sơn có một tòa thành, tên là Đương Dương thành, chính là tòa cổ thành năm trăm năm ở Trung Châu.
Thành này rộng trăm dặm, Đại Chu hoàng thất lập ra Thái Thú ở Đương Dương thành, chấp chưởng công việc một quận.
ở lại một đêm trong trấn nhỏ dưới chân núi, hôm sau bọn Vũ La lên đường, nhắm hướng Đương Dương thành, bởi vì Đương Dương thành là thành trì lớn nhất gần đây, nếu muốn tiếp ứng người của Cửu Đại Thiên Môn, chỉ có nơi này là thích hợp nhất.
Đương nhiên địa phương thích hợp nhất chắc chắn là Vô Hồi sơn, Bất quá Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên vừa mới làm nhục người ta tơi bời hoa lá, làm sao có thể không biết xấu hổ ở lại Vô Hồi sơn?
Đương Dương cổ thành xác thực danh bất hư truyền, nghe nói thành này vào thời tiền triều chính là một căn cứ quân sự, Cho đến đương triều năm trăm năm qua cũng là chỗ đồn trú binh lính, cho nên dân tình anh dũng, Bốn người tàn bộ mà đến, tới dưới Đương Dương thành, vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được sát khí năm xưa.
Tuy rằng doanh tướng quân đã được sửa làm thành trì, nhưng trên đầu tường vẫn còn bày các phương tiện quân sự trông như cự thú ngủ đông, không cam lòng lộ ra nanh vuốt của mình, vô cùng kinh khủng.
Băng Ca Công chúa hết sức tinh tường về cổ thành dưới quyền thống trị của hoàng tộc, vừa đi vừa giới thiệu đủ các điến tích, Nàng cùng Thác Bạt Thao Thiên cố ý đi sau Vũ La và Diệp Thanh Quả, hai người thường siết chặt tay đối phương, nhìn nhau cười tươi.
Vũ La ở phía trước lắc lắc đầu:
- quả nhiên luyến ái mặn nồng...
Diệp Thanh Quả che miệng cười không ngớt, hai người phía sau làm như không nghe thấy gì.
Chu Thanh Băng sinh ra trong nhà đế vương, khác với những Công chúa thông thường, Từ nhỏ nàng đã học thuật Chân Long Dưỡng Khí, từ đó có thể thấy được hoàng thất coi trọng nàng tới mức nào, thậm chí còn học cả thuật nhân tướng, Từ biểu hiện của Vũ La trong Vô Hồi sơn, Chu Thanh Băng cũng có thể tính ra đại khái tính khí ma đầu của hắn.
chỉ có lúc Vũ La ở chung với người một nhà của mình mới có thể thả lỏng tâm trạng như vậy, thỉnh thoảng lại trêu chọc vài câu.
Đừng tưởng rằng hắn trêu chọc như vậy là có ý xấu gì, lại càng không nên sinh lòng bất mãn, Sỡ dĩ hắn làm như vậy, là vì coi Thác Bạt Thao Thiên là huynh đệ chân chính của mình.
Tuy rằng thời gian chung sống của Thác Bạt Thao Thiên và Chu Thanh Băng chưa lâu, nhưng Thác Bạt Thao Thiên cũng đã kể giao tình giữa y và Vũ La cho nàng nghe, Chu Thanh Băng rất nghi ngờ, Vũ La có thể cư xử một cách thoải mái phóng túng như vậy, e rằng chỉ có trước mặt những người này mà thôi, Có lẽ còn ý trung nhân của hắn là Cốc Mục Thanh nữa, còn những người khác, dù là Kiều Hổ cùng Mã Hồng cũng kém không bằng.
Chương 162: Đương Dương thành (Trung)
Đương Dương thành nằm nơi yếu đạo, thương nhân lui tới rất đông, bốn người phải xếp hàng một lúc ở cửa thành mới có thể vào thành, Chu Thanh Băng biết bọn Vũ La không thích phô trương, cho nên cũng không để lộ thân phận Công chúa Đại Chu của mình.
Trên thực tế Chu Thanh Băng không biết, Vũ La đã hơi chán chuyện phô trương ở tiền kiếp, tự nhiên đời này hạ thấp hơn nhiều.
Đương nhiên nói hạ thấp cũng chỉ ở mức tương đối mà thôi.
Sau khi vào thành, Vũ La nhìn khắp đường lớn ngõ nhỏ tấp nập đông đúc, thở dài nói với Thác Bạt Thao Thiên:
- Lần này không thoải mái rồi, chúng ta phải bôn ba mệt nhọc một phen.
Dứt lời thuận tay kéo mũi Diệp Thanh Quả một cái:
- Tiểu nha đầu này thật là phiền phức, không biết cùng đi để chịu khổ làm gì.
Diệp Thanh Quả tức tối hắn nói mình là tiểu nha đầu, lập tức nhe nanh múa vuốt giống như một con hổ cái, định cắn ngón tay Vũ La, Vũ La sợ hãi, vội vàng rút tay về:
- Trước kia đã biết là nàng tham ăn, thật không ngờ nàng không kể thịt sống hay chín, ngay cả thịt người sống cũng có hứng thú.
Diệp Thanh Quả trợn mắt làm ra bộ dáng hung ác, bàn tay nhỏ nhắn bày ra hổ trảo, chuẩn bị chộp hắn:
- ngươi nói nhiều thật, suốt ngày nói người ta là tiểu nha đầu.
Vũ La á khẩu nghẹn lời, có lẽ là do tâm lý của tuổi tác cơ thể hiện tại.
Chu Thanh Băng bên cạnh tỏ ra khó hiểu:
- Lời này của Vũ ca nhi là có ý gì, vì sao lại phải bôn ba mệt nhọc?
Vũ La chỉ vào đường phố tấp nập phồn hoa:
- Có thấy không, chúng ta đứng ở nơi đây chỉ mới khoảng thời gian uống cạn chén trà, trên đường này đã có ba thương đội đi qua, Mỗi thương đội như vậy tối thiêu cũng có mười chiếc xe ngựa, đây là chưa kể khách qua đường đơn độc, Đương Dương thành phồn hoa như vậy, nhất định các phòng khách điếm chật ních không còn, Nếu chúng ta không chuẩn bị, e rằng đến lúc người của Cửu Đại Thiên Môn bại lui trở về, ngay cả chỗ nghỉ ngơi cũng không có, Ta lại không muốn vào Vô Hồi sơn...
Chu Thanh Băng lại càng không hiểu:
- Theo như lời các ngươi nói, Cửu Đại Thiên Môn chuẩn bị hết sức kỹ càng, Nam Hoang lại không có Thôi Xán tọa trấn, Nếu như ta đoán không sai, tên Quỷ Lệ Danh kia từ khi đoạt được địa vị Đế Quân vẫn ở ru rú trong nhà, e rằng trận chiến ấy tuy y giết chết Thôi Xán, nhưng bản thân cũng đã trọng thương, Tình thế thuận lợi như vậy, Cửu Đại Thiên Môn ắt thắng chẳng sai, vì sao ngươi nói là bại vong?
Sỡ dĩ Vũ La biết được là vì hắn biết rõ bố phòng bên trong Ma Diễm cốc như lòng bàn tay, Nếu không phải e ngại bố trí trong Ma Diễm cốc, không cần chờ Cửu Đại Thiên Môn động thủ, năm xưa hắn đã đánh vào Ma Diễm cốc, giết chết Quỷ Lệ Danh từ lâu.
Cũng không phải Vũ La kiêng kị có nghĩa là không dám xông vào Ma Diễm cốc giết chết Quỷ Lệ Danh, mà vì làm như vậy chắc chắn phải trả một cái giá nhất định, Lúc ấy một mình hắn chống lại Cửu Đại Thiên Môn, không dám để xảy ra sơ xuất gì, bằng không sau đó cả Nam Hoang sẽ bại lộ thân mình trước hỏa lực của Cửu Đại Thiên Môn.
Nam Hoang Đế Quân chẳng lẽ không nhìn ra bàn tính tiểu nhân của Quỷ Lệ Danh? chỉ là bị Cửu Đại Thiên Môn cản trở, không tiện vọng động mà thôi.
chỉ là chuyện này không có cách nào giải thích với bọn Chu Thanh Băng, Trên thực tế, nếu toàn quân Cửu Đại Thiên Môn bị diệt trong Ma Diễm cốc, hắn mới cảm thấy cao hứng, bất quá hiển nhiên là không thể thực hiện nguyện vọng tốt đẹp này.
Tìm khách điếm cho Cửu Đại Thiên Môn hoàn toàn là vì chuyện tới trước mắt ép cho hắn phải luống cuống tay chân, cũng không phải Đế Quân bệ hạ bỗng nhiên phát thiện tâm.
Chu Thanh Băng là ý trung nhân của Thác Bạt Thao Thiên, Vũ La không tiện hỏi lại một câu: “Nàng có tin hay không?” Cho nên hắn sờ sờ cằm, tìm cớ dễ dàng nhất để nói:
- Bất kể Cửu Đại Thiên Môn có chuẩn bị thế nào, cũng sẽ không thể làm nên chuyện, Người trong nội bộ Cửu Đại Thiên Môn còn ngờ vực lẫn nhau, đề phòng cẩn thận, làm sao có thể đánh được phe Ma đạo? Nếu bọn họ thật sự tin tưởng lẫn nhau, Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn cùng tới Nam Hoang một lượt, cho dù là Thôi Xán sống lại cũng không thể xoay chuyển tình thế.
Chu Thanh Băng và Thác Bạt Thao Thiên nghe xong gật gật đầu, Tuy rằng Thôi Xán lợi hại thật, có thể ngăn được Lâm Tuyệt Phong, nhưng cũng không thể bằng vào lực của bản thân mình mà độc chiến tất cả Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn.
quả thật trong nội bộ Cửu Đại Thiên Môn có bất hòa, tuy rằng đang nắm phe Chính đạo trong tay, nhưng vẫn âm thầm đề phòng lẫn nhau.
Chinh phạt Ma Diễm cốc là liên quân do nhân thủ Cửu Đại Thiên Môn phái ra hợp thành, nội bộ nhất định mâu thuẫn trùng trùng, làm sao không bại cho được?
Thác Bạt Thao Thiên vội vàng vung tay:
- Đi mau, mau đặt khách điếm.
Chu Thanh Băng vội vàng ngăn y lại:
- khách điếm không ổn.
- Cửu Đại Thiên Môn toàn là cao nhân, chỉ sợ không quen ở khách điếm đơn sơ như vậy, ừm, hay là tìm một ngôi trạch viện thì hơn.
Vũ La thầm gật gật đầu, không hổ là nữ tử xuất thân nhà đế vương, suy nghĩ chu toàn.
Nếu không có chuyện kia, nàng cùng Thác Bạt Thao Thiên có thể hỗ trợ cho nhau rất tốt, là một đôi trời định.
Tu sĩ Cửu Đại Thiên Môn mắt mọc trên trán, lần này đại bại quay về nhất định vô cùng nóng nảy, khách điếm người qua lại đông đúc, nhất định sẽ rất phiền phức.
Đương nhiên có thể bao cả khách điếm, nhưng bọn Vũ La cũng không phải ác nhân, không thể đuổi hết tất cả khách nhân đang ngụ trong khách điếm.
Thật ra biện pháp của Chu Thanh Băng rất tốt, mua một tòa trạch viện, không ai quấy nhiễu, vô cùng yên tĩnh.
Chuyện này tự nhiên giao cho Chu Thanh Băng đi làm, bọn ba người Vũ La chưa từng lăn lộn nơi thế tục, cho dù Chu Thanh Băng thân là hoàng thất cao quý, cũng không quen thuộc, nhưng vẫn đỡ hơn bọn Vũ La.
Sau khi thất bại vài lần, rốt cục cũng tìm được một người trung gian, Chu Thanh Băng ra tay hào phóng, tự nhiên hành sự thuận lợi, rất nhanh đã tìm được một ngôi trạch viện bốn gian cho bọn họ.
- Các vị hãy xem, chủ nhân trước của trạch viện này chính là một vị quan lão gia, bởi vì tuổi tác đã cao, cáo lão hồi hương, muốn trở về nguyên quán cho nên mới bán trạch viện này, Ngoài ra còn có một ít người hầu, nha hoàn, đồ vật trang trí không mang đi được cũng để lại, chỉ cần mua là có thể ở ngay, theo như ý của các vị, nơi này thật sự thích hợp vô cùng...
Người trung gian giới thiệu, bọn Vũ La vừa lắng nghe vừa quan sát, Xem ra chủ nhân trước của trạch viện này là quan văn phẩm cấp không thấp, khắp cả trạch viện được trang trí vô cùng thanh nhã, kết cấu cũng tốt, phòng gian cũng khá đầy đủ.
chỉ có sắc mặt Chu Thanh Băng chợt trở nên khó coi, siết chặt đầu quyền:
- Hừ, trong toàn bộ Đương Dương thành, cũng chỉ có Thái Thú Quách Lương Thành mới có thể có tư cách ở trong trạch viện bậc này, Chủ nhân nơi này thật là to gan lớn mật, không coi quy củ tổ tiên ra gì!
Người trung gian có vẻ buồn bực, không biết mấy vị này có ý gì, chẳng lẽ là quan sai Kim ngư Vệ đi điều tra tham nhũng hay sao?
Chức Kim ngư Vệ do Đại Chu vương triều thiết lập ra lệ thuộc trực tiếp hoàng thất, chỉ Huy Sứ cùng Đồng Tri đều là Hoàng tử, bên trong các tòa thành lớn đều có Vệ sỡ, Tỷ như Đương Dương thành này, bởi vì vị trí quan trọng, cho nên có một vị Thiên hộ Kim ngư Vệ tọa trấn.
Vũ La ngăn câu chất vấn của Chu Thanh Băng, hỏi:
- Được, nơi này cũng tạm, bao nhiêu bạc vậy?
- Hắc hắc, không đắt, không đắt, ba mươi vạn lượng,
Vũ La không có chút khái niệm gì về ngân lượng nơi thế tục, buột miệng nói:
- Được, chúng ta mua, tẩu tẩu trả tiền đi.
Chu Thanh Băng móc ra một xấp ngân phiếu đưa cho người trung gian nọ, bỗng đâu ngoài cửa vang lên tiếng la hét ầm ĩ:
- Vu Tam, Vu Tam đâu mau cút ra đây cho đại gia, đại gia muốn mua tòa trạch viện này...
Vũ La lắc lắc đầu:
- Ta đã nói rồi, lúc này lắm chuyện, vất vả lắm mới mua được một tòa trạch viện, không ngờ vẫn xảy ra chuyện.
Thật ra hắn không hề sợ phiền phức.
Một tên công tử thân khoác cẩm y được một đám hộ vệ tiền hô hậu úng không chút kiêng kị xông thẳng vào trong, Người trung gian tên Vu Tam kia vội vàng nở một nụ cười bồi, tiến lên vái chào:
- Quách công tử tới rồi.