- Cửu Luyện hợp Kim là một loại hợp kim, nghe đâu cách luyện chế loại hợp kim này đã thất truyền từ thời thượng cổ. Nghe đồn rằng loại hợp kim này phải dùng chín loại kim loại cực kỳ trân quý, pha trộn cân bằng theo tỷ lệ nhất định, sau đó dùng thủ đoạn đặc biệt luyện chế. Một khi thành công, hợp kim chắc chắn vô cùng, hơn nữa độ dẻo dai của nó cực cao, là tài liệu tốt nhất để luyện chế khôi giáp hay binh khí.
- Tất cả khôi giáp trên người những kỵ binh này toàn là Cửu Luyện Hợp Kim. Sau khi lấy về, chỉ cần luyện lại một chút, muốn chế thành thứ gì cũng được. Hơn nữa phẩm chất của nó chắc chắn là nhất hạng, sẽ không thấp hơn nhất phẩm hạ!
Mọi người tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn hà, không phải là vì muốn tìm bảo bối sao?
Mặc dù ai ai cũng biết trong Tiên mộ này nhất định là trân bảo khắp nơi, nhưng chỉ một đám kỵ binh canh của cũng đã sử dụng khôi giáp là Cửu Luyện Hợp Kim. Xa xì như vậy khiến cho mọi người cảm thấy khiếp sợ.
Lý Kình Thương đảo mắt liên hồi, bắt đầu nghĩ cách:
- Vũ Đại nhân, phe chúng ta đã chết một người...
Ý của lão chính là, phần này chúng ta phải được chia nhiều hơn một chút.
Vũ La cũng tỏ ra rộng rãi, khoát tay nói:
- Cứ chia sáu bốn, chúng ta lấy bốn thành là đủ.
Bên phe Chính đạo, Ngọc Cửu Long tỏ ra hết sức đau lòng, không nhịn được định lên tiếng trách móc Vũ La, ngươi bằng vào cái gì mà làm chủ... Nhưng Xiêm trưởng lão phía sau giơ tay ra kéo y lại.
Xiêm trưởng lão cũng đau lòng khôn xiết. Hiểu biết của thị tộc cổ xưa như Cổ Ngọc thế gia về Cửu Luyện hợp Kim hơn xa so với tu sĩ thông thường. Trong điển tịch bí mật của gia tộc có ghi lại, tác dụng của Cửu Luyện Hợp Kim chắc chắn không chỉ đơn giản như lời Lôi Sơn Long vừa nói. Loại hợp kim này rất có lợi cho việc khắc họa trận pháp, cơ hồ không có trở ngại cho việc truyền linh nguyên, ích lợi nhiều không đếm xuế. Hiện tại có nhiều Cửu Luyện Hợp Kim như vậy, vừa mở miệng đã nhượng lại một thành, ngay cả Xiêm trưởng lão cũng cảm thấy Vũ La phá của quá mức.
Nhưng sở dĩ lão có thể bình tĩnh hơn Ngọc Cửu Long, bất quá là nhờ nhìn ra Vũ La chỉ nhường một phần lợi ích, để tương lai được nhiều lợi ích hơn nữa.
Hiện tại chưa tiến vào Tiên mộ, đã có mười bộ khôi giáp Cửu Luyện Hợp Kim. Sau khi tiến vào Tiên mộ chắc chắn sẽ có nhiều bảo bối trân quý hơn nữa chờ mọi người.
Lý Kinh Thương nghe lời của Vũ La, hết sức mừng rỡ:
- Tốt, quyết định như vậy, đa tạ Vũ Đại nhân!
Lúc này Cửu Ân đạo trưởng, Lôi Sơn Long cùng Quỷ Hỏa đạo nhân cùng nhau động thủ, nhanh chóng phân giải thân thể mười con rối này.
Khôi giáp được phân giải để sang bên trước, bên trong thân thể con rối còn rất nhiều tài liệu trân quý. Bất quá đã có Cửu Luyện Hợp Kim, cho dù đối với tài liệu trân quý nào, mọi người cũng không còn kinh ngạc như trước nữa.
Trừ con rối ra còn có mười tượng đá cự thú.
Vừa phân giải những thứ này, Cửu Ân đạo trưởng lại hít sâu một hơi khí lạnh.
Trong những phần thân thể của tượng đá cự thú cũng không có gì, duy chỉ có phần đầu của mỗi cự thú phong ấn một viên bảo châu to bằng quả trứng gà, bên trong bảo châu chính là thú hồn một con thượng cổ hung thú.
Thú hồn là cơ quan hạch tâm điều khiển cả tượng đá cự thú.
- Thú hồn của thượng cổ hung thú!
Giọng Lý Kình Thương cũng không khỏi hơi run rày. Trong đôi mắt vốn yên tĩnh như nước trong giếng lặng của Xiêm trưởng lão, hiện tại cũng rung động không ít.
Cơ hồ trong lòng mọi người đều đang khiển trách chủ nhân Tiên mộ này phí của trời.
Đây chính là thượng cổ hung thú, nếu xử lý khéo léo thú hồn, có thể luyện chế một thanh tuyệt thế thần binh, cũng có thể luyện chế một cự thú trấn thủ sơn môn... Tóm lại bất kể thế nào cũng tốt hơn rất nhiều so với chuyện làm tọa kỵ cho đám con rối cưỡi.
Hiên Viên Vấn Kính cười khổ nói:
- Ở thời của người ta, thượng cổ cự thú không đáng kể chút nào, khắp nơi đều có.
Đúng là như thế, cũng khó trách người ta không xem những thú hồn này ra gì.
Nhưng tất cả mọi người ở đây cũng đã đỏ mắt cả lên.
Lần này khó phân chia hơn, không giống như là Cửu Luyện hợp Kim, có thể phân ra cho mỗi người một phần, ở đây chỉ có mười viên bảo châu.
Lý Kình Thương nhìn Vũ La một cái:
- Vũ Đại nhân có ý kiến gì không?
Vũ La bất ngờ tỏ ra rộng rãi:
- Ta không cần những thú hồn thượng cổ hung thú này.
Tất cả mọi người thật bất ngờ, vốn Lý Kinh Thương cho rằng Vũ La mới vừa nhường phần Cửu Luyện hợp Kim, nhất định lần này sẽ đòi nhiều hơn một viên, thật không ngờ rằng Vũ La không cần.
Chu Cẩn lập tức véo hắn một cái, Vũ La vỗ nhè nhẹ tay nàng, ý bảo mình đã có tính toán trong lòng.
Vũ La đã có Thú Thủ Châu Liên, bên trong phong ấn mười tám thú hồn thượng cổ hung thú cao cấp nhất, những bảo châu này đối với hắn quả thật là vô giá trị.
Thượng cổ hung thú cũng phân chia cấp bậc, những thứ này bất quá là thượng cổ hung thú có thực lực trung đẳng mà thôi, hoàn toàn không thể so sánh với Thú Thủ Châu Liên của Vũ La.
- Mặc dù ta không cần, nhưng chúng ta cũng phải chia đều những thứ này.
Lý Kình Thương suy nghĩ một chút, an bài như vậy cũng công bằng, lão quay đầu lại nhìn đám Ma tu một cái. Đám Ma tu có vẻ không cam lòng, Lý Kình Thương cất tiếng thở dài:
- Đây là biện pháp xử lý tốt nhất, mọi người đừng quá tham lam như vậy.
Vừa nghe như vậy, đám Ma tu mới xem như bình tĩnh trở lại, bắt đầu tính toán trong lòng, hiện tại mặt ít ruồi nhiều, phải làm thế nào để có thể lấy được một viên bảo châu.
Về phần phe Chính đạo, bọn họ cũng giống như Ma tu, trước hết gom lại phần mình, còn chuyện chia thế nào chờ đến lúc ra ngoài hãy tính.
Vũ La bảo Mạnh Liên Ân thu tất cả phần mình lại, sau đó thẳng thắn nói với mọi người:
- Mọi người hãy yên tâm, tuy rằng những kẻ chết đi trước đây cũng là đáng đời, nhưng những người còn sống hiện tại ai cũng sẽ có phần. Bất kể các ngươi có thể ra ngoài với mọi người hay không, đều có một phần trong những thứ này. Ta bảo đảm sẽ mang phần của các ngươi chuyến giao cho đệ tử hoặc là thân nhân của các ngươi.
Mười tên kỵ binh đã làm chậm trễ của bọn họ hai canh giờ. Sau khi xử lý xong hết thảy, mọi người mới tiến về phía ngôi mộ màu xanh thứ nhất.
Chờ bọn họ tới trước cửa, không gian sau lưng bỗng nhiên nhanh chóng co rút lại, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Quay đầu nhìn lại, chỉ còn lại cánh cửa nhỏ hẹp như trước.
Lý Kinh Thương đứng trước hai cánh cửa đá, tỏ ra ngập ngừng do dự.
Thình lình Mạnh Liên Ân lặng lẽ tiến lên, đưa tay đẩy đại môn ra.
Phía trước hiểm quan trùng trùng, đến nơi này lại đơn giản kinh người. Hai cánh cửa đá nhìn qua nặng nề dày cộm, nhưng dường như không có trọng lượng, vừa bị y chạm vào đã lập tức mở ra.
Hơn nữa trên cửa đá không có bất kỳ cơ quan, trận pháp mai phục nào.
Mạnh Liên Ân tranh trước đi vào, chuyện này làm cho Lý Kình Thương có vẻ không vui.
Lần này Lý Kình Thương không tỏ ra “khiêm tốn” như trước nữa, vội vàng vọt vào trong. Đám Ma tu phía sau cũng nhanh chóng ùa vào, tu sĩ phe Chính đạo tự nhiên cũng không cam lòng tụt lại phía sau người khác, cũng cùng nhau xông vào. Rất nhanh giữa hai cánh cửa đá này đã có bảy, tám người chen chúc, mọi người ra sức xô đẩy lẫn nhau, không ngờ rằng ào một cái tất cả lọt vào trong một lượt.
Vũ La ở phía sau thấy vậy không nhịn được bật cười. Chờ hắn cười xong nhìn sang hai bên mới phát hiện ra, bên cạnh ngoại trừ Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn ra cũng chỉ còn lại có Xiêm trưởng lão, Ngọc Cửu Long và Cửu Ân đạo trưởng cũng không chịu nổi sức hấp dẫn, đã tiến vào trong.
Vũ La ra hiệu:
- Lão nhân gia, mời.
Xiêm trưởng lão cười khan một tiếng, cũng không từ chối, lập tức đi vào.
- Được rồi, rốt cục đến phiên chúng ta.
Vũ La cười kéo tay hai nàng đi vào. Đáng tiếc của đá kia dung nạp bảy tám người đồng thời đi vào có chút khó khăn, dung nạp ba người vô cùng dư dả, khiến cho chút tâm tư méo mó của Vũ La không được như ý, thật là tiếc nuối.
Trong khoảnh khắc chân ba người vượt qua cửa đá kia, Vũ La chợt cảm nhận được một cỗ khí tức mênh mông ập vào mặt, dường như nơi hắn sắp đi vào là một thế giới bị thần minh thống trị.