Đây là một cánh rừng đá màu đỏ sẫm mênh mông mờ mịt, liếc mắt nhìn qua dường như vừa tiến vào một thế giới quỷ dị.
Trong này cột đá thấp nhất cũng có trăm trượng, cao nhất chừng ngàn trượng, hết sức khổng lồ, Vũ La đứng trong đó có cảm giác mình nhỏ bé giống như là một con kiến.
Người kia vẫn đi trước không ngừng, chân bước thật nhanh, Vũ La không có nhiều thời gian thưởng thức và cảm khái, vội vàng đi theo.
Người đi trước coi như có tính tình tốt nhất trong ba người, dọc trên đường đi mặc dù trong lòng không thích, không lý gì tới Vũ La, nhưng cũng không có cố ý gây khó khăn cho hắn.
Rừng đá kia phức tạp vô cùng, đi được một lúc Vũ La đã nhìn ra mặc dù nơi này hình thành tự nhiên, nhưng bố trí trong rừng đá này ngầm mang một loại áo nghĩa Thiên Đạo sâu xa nào đó. Nói đơn giản, nơi này rất có thể là một trận pháp thiên nhiên.
Nếu ở Ngũ Phương giới, trận pháp tự nhiên hình thành như vậy, chắc chắn sẽ là Tiên Thiên phúc địa người người tranh đoạt, cho dù là Vũ La cũng không thể không động tâm.
Nhưng ở nơi này chỉ nhìn rừng đá hoang vu cũng biết các Tiên Nhân chẳng thèm để ý, hiển nhiên bọn họ có những nơi còn tốt hơn.
Hắn vừa đi vừa quan sát, không để ý tới người đi phía trước đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Vũ La cũng không kinh hoảng, bắt đầu tìm manh mối bên trong rừng đá, muốn đuổi theo người kia, nhưng không ngờ rằng vào lúc này có một mùi hương kỳ dị truyền đến, mũi Vũ La khẽ giật, sau đó hai mắt trợn trắng, ngã ầm xuống đất.
Mùi hương kia càng ngày càng nồng nặc, mang theo dược hiệu mê man cực kỳ mãnh liệt. Dần dần nó tạo thành một màn sương mù màu trắng nhạt xung quanh Vũ La, sau đó một con quái vật cao chừng ba trượng, hình dáng giống như bạch tuộc dần dần chui ra khỏi màn sương mù.
Quái vật kia thấy Vũ La nằm trên mặt đất, nước dãi không nhịn được ào ào chảy xuống. Nó há miệng ra, trong miệng mềm mại không ngờ xuất hiện đầy răng nhọn lởm chởm, nhìn qua kinh khủng vô cùng.
Quái vật kia từ từ di chuyển đến bên cạnh Vũ La, lại có vẻ hết sức cảnh giác, mấy lần đến gần, nhưng lại lui về phía sau thật nhanh. Cuối cùng một sợi xúc tua của nó giống như roi quất vào mặt Vũ La, nửa bên mặt Vũ La nhanh chóng sưng phồng lên, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Rốt cục quái vật khẳng định con mồi của mình đã thật sự hôn mê, nó lập tức há to miệng táp về phía Vũ La.
Nó nuốt chửng Vũ La vào, toàn thân thình lình nhanh chóng bành trướng, ngay cả hai con ngươi cũng lồi ra. Cuối cũng chỉ nghe bành một tiếng vang lên thật lớn, bị nổ tung thành nhiều mảnh.
Vũ La toàn thân đầy dịch nhờn chui ra, tiện tay lau mặt một cái, năm xưa ở Nam Hoang, trước khi phát tích Vũ La đã cực kỳ kham khổ, kinh nghiệm thê thảm đã có không ít, chút dơ bẩn như vậy thật không đáng kể chút nào.
Tiếng nổ vang trời khiến cho người kia quay trở lại, y lăng không bay tà tà tới, xuất hiện phía sau Vũ La.
Thấy thi thể tan nát của quái vật dưới đất, người nọ không khỏi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Vũ La không còn hoàn toàn khinh thường như trước, mà đã pha lẫn chút khen ngợi trong đó.
Vũ La liếc y một cái, không nói nửa lời, chỉ dùng pháp thuật dẫn tới một dòng nước trút xuống, tẩy uế thân thể một phen. Người nọ cũng tỏ ra kiên nhẫn, bất ngờ ngồi xuống gần đó chờ đợi.
Chờ Vũ La tẩy rửa xong, y mới bất động thanh sắc đứng lên, tiếp tục lên đường.
Đi được mấy trăm trượng, người nọ dường như đang tự nói một mình, lại dường như đang nói chuyện với Vũ La:
- Ngươi không cần hận chúng ta, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc.
Vũ La nhìn nhìn y, vẫn không nói chuyện, lúc trước Vũ La đã liệt ba người này vào loại người ngày sau phải giết chết để báo thù, tự nhiên lười không muốn nói chuyện.
Người nọ xoay người lại, nhìn hắn nói:
- Hiện tại ngươi vẫn chưa hiểu thế giới này thế nào, bất quá không sao, chỉ cần ngươi có thể sống được, sớm muộn gì cũng có một ngay ngươi sẽ thấy rõ diện mạo của nó.
- Đối với ngươi mà nói, ba người chúng ta có được quyền sinh sát trong tay, nhưng đối với cả Tiên giới, không phải là ta tự hạ thấp mình mà là sự thật, ba người chúng ta bất quá cũng chỉ là nhân vật nho nhỏ. Cấm lệnh Ngũ Phương giới, bằng vào ba người chúng ta không dám trái, chúng ta cũng không có năng lực dẫn uế Thủy Hắc Long trút xuống.
- Ngươi mới vừa phi thăng đã có thể giết chết một con Mộng Yểm Thú, đủ thấy thiên phú của ngươi không tệ. Đáng tiếc không hiểu vì sao Thông Thiên bia lại không rèn luyện tiên thể cho ngươi. Cho nên dù hiện tại ngươi đã phi thăng, nhưng thân thể vẫn là của phàm nhân. Không có tiên thể vậy không thể nào tu luyện Tiên quyết, điểm này có nghĩa là ngươi chính là một phế nhân.
- Còn nữa, ta tên là Lôi Ba, nếu ngươi muốn báo thù, hãy nhớ kỹ cái tên này.
Đúng như lời Lôi Ba đã nói, Vũ La không có tiên thể, không thể tu luyện Tiên quyết, chính là một phế nhân, cho nên trước đó Lôi Ba không thèm nhìn tới hắn.
Nhưng Vũ La với thân thể phàm nhân lại có thể giết chết một con Mộng Yểm Thú, cho nên Lôi Ba mới hơi coi trọng hắn một chút. Nhưng cũng chỉ là có hạn, nói cho hắn biết một vài chuyện đơn giản mà thôi.
Mà Lôi Ba cũng có kiêu ngạo của Tiên Nhân, y nói rõ tên mình cho Vũ La, chứng tỏ ta đây không sợ ngươi báo thù.
Vũ La vẫn không nói chuyện, Lôi Ba bĩu môi một cái:
- Chẳng lẽ ngươi cũng là người câm?
Y cũng không chờ nghe Vũ La trả lời, xoay người tiếp tục đi về phía trước
Ước chừng nửa canh giờ, rừng đá phía trước bỗng nhiên trở nên thưa thớt, Lôi Ba khẽ mỉm cười:
- Tới rồi.
Vũ La có chút kỳ quái: Ngọc Thiết lâm trường? Vì sao mình không thấy lâm trường ở đâu vậy... Mà Lôi Ba thì căn bản không giải thích gì cho hắn, một tay chộp lấy cánh tay hắn, mang theo hắn bay vọt lên không.
Lên trên cao, Vũ La nhìn quanh một vòng, lập tức hiểu ra tất cả.
Phía trước cách bọn họ không xa, rừng đá đã được dọn dẹp thành một mảnh đất trống có diện tích khổng lồ. Giữa mảnh đất này có một ít cột đá lùn thấp, căn bản không thể nào so sánh với rừng đá xung quanh. Hàng ngàn Tiên tộc y phục lam lũ đang cực khổ lao động dưới làn roi điện của các giám công.
Ớ phương hướng mà Vũ La đang tới gần, mấy trăm Tiên tộc đang hợp lực moi gốc một cột đá, công trình đã đến giai đoạn cuối cùng. Chỉ thấy cột đá này đã không chịu được nữa, từ từ nghiêng sang một bên, rốt cục kêu ầm một tiếng gãy gốc ngã xuống. Cột đá khổng lồ chấn động cả vùng đất run rẩy, tiếng nổ lớn truyền ra xa mấy trăm dặm.
Thì ra Ngọc Thiết lâm trường không phải là đốn cây cối bình thường, mà là đốn cột đá.
Trong lâm trường có người nhìn thấy Lôi Ba, lập tức tiến ra nghênh đón.
Giám công nơi này một thân áo giáp, trên một vài vị trí quan trọng có trang trí móng vuốt tiên thú, lộ ra vẻ vô cùng uy vũ. Trong tay mỗi người đều có một chiếc trường tiên lấp lóe điện quang. Người tiến ra đón trang trí móng vuốt tiên thú trên áo giáp nhiều gấp đôi giám công thông thường, hiển nhiên là Đầu Mục. Y thu roi điện lại, cắm ở sau lưng.
- Thì ra là Lôi Ba Đại nhân, hôm nay rảnh rỗi tới thăm Ngọc Thiết lâm trường chúng ta đó sao?
Lôi Ba nhàn nhạt gật đầu:
- Ta đưa tiểu tử này tới đây, Lão Hắc, ngươi lại có thêm một lao công rồi.
Y nhìn lướt qua chung quanh:
- Địa phương quỷ quái này, ai chịu tới đây? Còn chuyện gì nữa không, giao người cho ngươi, ta phải đi rồi.
Đầu Mục giám công Lão Hắc cười lớn:
- Ngài đừng đi vội, đáng muốn phiền ngài nhân tiện mang tài liệu khai thác những ngày qua trở về.
Lôi Ba tỏ ra bất đắc dĩ:
- Ta biết mà, lại phải làm ngựa thồ miễn phí cho ngươi nữa. Ngươi rất thích sai khiến người khác không công, bằng không mọi người cũng không tới nỗi không thích tới đây như vậy.
Mặc dù bất mãn, nhưng Lôi Ba vẫn đi theo Lão Hắc.