Nó lại kêu lên vài tiếng, tay huơ huơ quả Bích Ngọc Đằng.
Vũ La cảm thấy vui mừng, thì ra tiểu gia hỏa này cũng có tấm lòng nhân hậu.
Hai con rùa choáng váng đầu óc một lúc, sau đó khôi phục lại, lại vươn dài cổ ra nhìn quanh một hồi. Chắc chắn lần này không sai được, hai tiểu gia hỏa bèn hưng phấn bừng bừng lao tới.
Lần này chúng bò được lên bờ, nhưng không tìm được nơi phát ra thanh âm kia.
Động Động vung đôi tay nhỏ, được rồi, để bản tiểu gia đi tới. Hai con rùa này ngốc trời sinh, bản tiểu gia muốn làm chuyện tốt cũng không dễ.
Động Động tay cầm quả Bích Ngọc Đằng, nhảy nhót hai cái đã tới trước mặt hai con rùa, ném xuống trước mặt chúng. Mùi thơm mê người xông vào mũi, hai con rùa cười hớn hở chẳng khác nào con người. Vả lại còn lắc lư đầu, dáng vẻ dương dương đắc ý, dường như vui mừng vì lần này mình không đi sai hướng.
Quả Bích Ngọc Đằng kia to chừng quả đào, hai con rùa chỉ to bằng đồng tiền, sau khi nghe thấy mùi thơm bèn xông tới, tốc độ khá nhanh chẳng giống loài rùa.
Sau đó... Ra ngoài dự liệu của mọi người, chúng chỉ lướt qua sát bên quả Bích Ngọc Đằng.
Suýt chút nữa Động Động ngất xỉu.
Cũng may hai tiểu tử phát hiện rất nhanh, quay đầu lại nhắm chuẩn, lại xông tới lần nữa. Lần này... Vẫn không trúng.
Trải qua ba lần thử, trải qua muôn vàn gian khổ, rốt cục hai tiểu gia hỏa cũng tới được trước quả Bích Ngọc Đằng. Động Động quay đầu lại nhìn Vũ La với vẻ đáng thương, Vũ La cười ha hả:
- Nên đặt chúng lên trên quả...
Động Động bĩu môi một cái, ý của nó rất rõ ràng: Vũ La quá coi thường, cho dù hai con rùa này ngốc tới mức nào, thức ăn đưa tới tận miệng chẳng lẽ không ăn được?
Sau đó Động Động quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy hai con rùa làm mất mặt mình, bò vòng quanh quả mà không thể leo lên. Quả này quá lớn với chúng, hơn nữa lại tròn, hai tiểu gia hỏa lúng túng một hồi ngã lăn quay. Rốt cục không nhịn được nữa há miệng ra cắn, tiếc răng miệng chúng quá nhỏ, quả lại lớn, không thể cắn được...
Vũ La lại cười ha hả, Động Động tức tối vô cùng, nhưng không thể làm gì được, chỉ đành giơ tay ra bắt hai con rùa đặt lên trên quả.
Hai con rùa bám bốn chân thật chặt vào quả, sau đó ngẩng đầu lên chúi xuống thật mạnh.
Rốt cục chúng cũng đã ăn được, Động Động thở ra một hơi thật dài, Vũ La đang cười đến run rẩy cả người, thình lình nhướng mày:
- Vì sao ta thấy quả này có vẻ quen quen, Động Động tìm đâu ra quả này...
Bọn Giản Kiệt mới vừa chuyển vào Thiên Phủ Chi Quốc, đợt lương thực đầu tiên mà bọn họ trồng còn chưa chín, đừng nói là trái cây. Sắc mặt Vũ La càng ngày càng trở nên hết sức khó coi, vội vàng mở Thiên Phủ Chi Quốc ra xem, lập tức gầm lên một tiếng:
- Động Động! Ngươi dám trộm quả!
Động Động giang hai tay ra, chỉ chỉ hai con rùa đáng thương, ánh mắt lại ngó chừng hai quyền của Vũ La đang nắm chặt. Đến lúc thấy Vũ La thở hắt ra một hơi, buông lỏng hai quyền, nó mới dám thở phào nhẹ nhõm.
- Thật là giảo hoạt...
Vũ La thật sự không đành lòng đoạt lấy quả Bích Ngọc Đằng của hai con rùa ngốc trời sinh. Dù hắn biết rõ quả Bích Ngọc Đằng này trân quý vô cùng, bất quá Bích Ngọc Đằng vẫn còn kết vài quả nữa, hẳn sẽ có phần của mình.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ở bên cạnh cố nén cười:
- Tiếp tục vào trong đi thôi.
Vũ La không làm sao được, quyết định thu Động Động cùng hai con rùa kia vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Ban đầu hắn còn lo rằng hai con rùa sẽ không chịu rời Ma Tướng cốc, sau mới phát hiện ra không ngờ hai con rùa này không phải ngốc bình thường, gục trên quả Bích Ngọc Đằng không nhúc nhích.
Vũ La nghĩ tới đôi mắt bắn ra linh quang tứ phía của chúng, cùng đôi tròng mắt lúng liếng nhưng không có thị lực, cũng hiểu rõ, nói không chừng hai tiểu gia hỏa này cũng không thấy rõ hình dáng Ma Tướng cốc ra sao.
Vũ La thầm nghĩ dù sao cũng phải hạn chế Động Động lại, bằng không quả Bích Ngọc Đằng tuy nhiều, nhưng chưa chắc mình có thể nếm được một quả.
Vũ La vòng qua ao nước, tiếp tục tiến vào bên trong. Ngoại trừ ao nước kia, không còn thứ gì có thể làm cho Vũ La ngạc nhiên. Phía sau còn có hơn hai trăm trượng, trên đường trừ ra một khối Úy Phong Thiết lộ ra trên vách đá, không còn phát hiện gì khác.
Vũ La thu lấy khối Úy Phong Thiết kia, lắc đầu thất vọng.
Hiện tại hắn đang đứng ở trung cùng Ma Tướng cốc, trước mặt là một vách đá rất lớn. Tuy rằng vách đá không cao lắm, chỉ chừng ba mươi trượng, nhưng dài tới sáu mươi trượng, giống như một bức tường che kín hy vọng của Vũ La.
- Không đúng...
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lấy làm thắc mắc:
- Những sinh vật không thuộc về thế giới này đi ra từ đâu?
Truyền thuyết về Ma Tướng cốc, ngoại trừ cương phong không dám xâm phạm ra, còn có một điều nữa là cứ cách một thời gian, sẽ có sinh vật không thuộc về thế giới này đi ra.
Nhưng Vũ La đã đi tới đường cùng, thật sự không phát hiện ra nơi nào có thể khiến cho những sinh vật kia đi ra. Hai con rùa kia ở trong ao, đáy ao có một khe nứt, bất quá chỉ đủ cho hai con rùa chui ra mà thôi. Sinh vật khác cho dù tu luyện Súc cốt thuật tới cảnh giới chí cao cũng khó lòng chui lọt qua khe ấy.
Vũ La cảm thấy nghi hoặc vô cùng, hắn đứng trước vách đá, đôi mày cau chặt.
Vách đá này có điều kỳ quái, bởi vì nó rất giống tường đá chắn ngang. Từ trên xuống dưới thẳng đứng, cơ hồ không có độ nghiêng. Vách đá trơn nhẵn bóng loáng, mặc dù không bằng phẳng như tường nhà quét vôi, nhưng cũng không hề giống như thiên nhiên hình thành.
Vũ La đi tới phía trước, giơ tay từ từ tra xét.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt của hắn nở một nụ cười.
Vách đá này được điêu khắc những đường nét vô cùng tinh xảo, không biết khắc thứ gì.
Có thể là Đồ Đằng, có thể là trận pháp, có thể là linh văn.
Kỹ xảo điêu khắc hết sức tinh vi, dưới tình huống bình thường khó lòng nhìn ra, nhưng dùng tay sờ vào vẫn có thể cảm giác được. Vũ La không ngừng thay đổi góc nhìn của mình, rốt cục tìm được một góc nghiêng thích hợp. Từ góc này nhìn lại, trên vách đá có chút phản quang, mới có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét kia.
Quả nhiên là trận pháp.
Lần này, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thở dài một tiếng:
- Ta hiểu rồi, trong trận pháp này có một phần là trận pháp truyền tống một chiều...
- Chẳng trách nào... Cái gì, truyền tống một chiều ư?
Vũ La lập tức thất vọng, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Thật ra ta cũng rất ít gặp trận pháp truyền tống một chiều như vậy, cho dù là vào thời Hồng Hoang, trận pháp này cũng được coi là cổ xưa, quá mức thần bí thâm ảo, rất ít có người sử dụng.
Dù Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nói rất khéo léo, nhưng Vũ La vẫn hiểu rất rõ ràng: Mặc dù lão nhân gia ngài nhận ra trận pháp này, nhưng không có bản lĩnh sửa chữa. Truyền tống một chiều chỉ là một chiều, không thể sửa thành hai chiều.
Vũ La vẫn còn ôm một tia hy vọng:
- Ngài nói một phần là sao, những phần còn lại có công dụng gì?
- Ta cũng không biết, ta chưa từng thấy qua những phần còn lại...
Cũng vào lúc này, ánh sáng của tầng mây xám bắt đầu thu lại từ Đông sang Tây, giống như mặt trời xuống núi. Ánh sáng này quét ngang qua vách đá, trong khoảnh khắc này, những đường nét trận pháp khắc trên vách đá thình lình trở nên hết sức rõ ràng.
Một tiếng sấm nổ vang bên kia vách đá, thanh âm thông qua bàn tay Vũ La còn đặt trên vách đá truyền lại. Một cỗ lực lượng hùng mạnh kéo nguyên hồn hắn từ trong đầu theo cánh tay vào trong vách đá.
Hiện tại trong mắt Vũ La, vách đá trở nên trong suốt. Phía sau vách đá là một phiến tinh không mênh mông, có vài tinh vân đang chậm rãi vận chuyển phía trước. Thiên Đạo tương hợp, mãi mãi không thay đổi, dường như đang kể lại một câu chuyện đơn giản về vũ trụ Hồng Hoang...
Cảnh tượng này quá sức hùng vĩ, khiến cho Vũ La đắm chìm trong đó rất lâu. Cũng không biết bao lâu sau, hắn mới từ từ phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn lại, dưới người mình chính là một mảng bóng tối, bên cạnh thỉnh thoảng có các loại hào quang lóe sáng, nhưng không lâu, dường như là một không gian hỗn loạn mà không ổn định.