Tiếng nước như sấm, Long Đan lơ lửng trên dòng sông đen, trong mơ hồ lộ ra một loại tư thái vương giả áp chế dòng sông đen, vô cùng nóng nảy nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Toàn bộ dòng sông đen, tổng cộng dưỡng dục ra ba trăm sáu mươi vòng xoáy cực lớn. Dưới áp lực cực lớn của Long Đan, ba trăm sáu mươi vòng xoáy chậm rãi hội tụ lại, hình thành một vòng xoáy cực lớn đường kính ba trăm trượng, gần như đem toàn bộ dòng sông đen chia làm hai đoạn.
Trong vòng xoáy, ấn ký Băng Chi Tổ Vu đã vô cùng ngưng thực, chậm rãi dâng lên.
Xung quanh hai tầng ấn ký Băng Hải U Linh tỏa khắp vụ khí màu đen dày đặc, dường như đã phóng lực lượng của mình đến cực hạn.
Thế nhưng lực lượng đẳng cấp như vậy vẫn khó có thể lay động Long Đan chút nào. Long Hồn ở trong Long Đan đột nhiên rời khỏi Long Đan bay ra, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn xòe ra, há mồm khẽ nuốt một cái.
Nước sông Vu lực màu vàng sẫm trong dòng sông đen không chịu khống chế chảy ngược lên không, tiếng nước rít gào, từ to hóa nhỏ, không ngờ thực sự tiến vào trong miệng của Long Hồn.
Ẩn ký Băng Chi Tổ Vu dường như không cam lòng, bay lượn khắp bầu trời trên vòng xoáy, lại mở rộng vòng xoáy không hạn chế, muốn ngăn cản quá trình cắn nuốt của Long Hồn đối với dòng sông đen.
Tiếc rằng đẳng cấp năng lượng của Long Hồn kia thực sự là cao hơn nó quá nhiều, bất kể nó phản kháng như thế nào Long Hồn vẫn lù lù bất động, miệng rồng mở lớn, nước của dòng sông đen chảy ngược lên không thể tưởng tượng nổi, dòng sông đen lớn như vậy không ngờ thực sự bị nó nuốt tất cả vào bụng.
Cuối cùng, ấn ký Băng Chi Tổ Vu đã chỉ có thể khống chế vòng xoáy kia. Long Hồn ngay cả nó cũng không buông tha, bay lên từng trảo chụp tới, há mồm nuốt xuống.
Ào ào!
Đã không có ấn ký Băng Chi Tổ Vu, hắc thủy trong vòng xoáy tản khắp bầu trời rơi xuống. Long Hồn hút mạnh một cái, trong khoảnh khắc này thật sự có khí phách nuốt cả thiên hạ, hắc thủy khắp bầu trời tất cả đều vào trong bụng Long Hồn.
Vũ La phúc chí tâm linh, hai tay dang ra, Thần Huyết Thạch vốn hai tay nắm hờ, giờ đã chuyển sang tay trái, ngón trỏ dựng thẳng lên, Thần Huyết Thạch lơ lửng ở trên đầu ngón trỏ, Trên ngón tay trỏ của tay phải đã lơ lửng một khối Cổ Ngọc Băng Hồn kia.
Hai ngón tay trỏ phóng ra từng tia điện quang ngân sắc quấn lấy hai món chí bảo, không ngừng rút ra nâng lượng từ trong đó. Nhất thời nửa người bên trái của Vũ La là một mảnh đỏ tươi, giống như một khối hỏa ngọc, mà một nửa người bên phải lại là một mảnh băng lam, giống như một khối hàn băng vạn năm.
Mà trong Minh Đường Cung, Long Hồn lại lần nữa tiến vào trong Long Đan, Long Đan bay lên khoảng không trên đỉnh huyết sắc cự tháp, năng lượng vô tận của Thần Huyết Thạch, của Cổ Ngọc Băng Hồn cuồn cuộn kéo tới, vào trong Minh Đường Cung xen lẫn với nhau, toàn bộ rót vào trong Long Đan.
Vũ La cũng không rõ ràng lắm trong Long Đan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn biết rõ, Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp thân là tiên quyết, tự nhiên là cực kỳ bá đạo.
Mà sinh ra Long Hồn lại có nghĩa là một loại ý thức của mình.
Vốn Linh Long còn có thể chung sống hòa bình với Vu lực màu vàng sẫm, thế nhưng đã có Long Hồn nên tuyệt đối không có khả năng. Bởi vậy Long Hồn vừa có đủ lực lượng liền lập tức bay ra cắn nuốt Vu lực màu vàng sẫm.
Hắn tin tưởng, nếu như có một ngày nào đó Long Hồn có đủ lực lượng, chỉ sợ sẽ lập tức bay ra cắn nuốt cả Phong Thần Bảng.
Không biết đã qua bao lâu, Long Đan cuối cùng bão hòa, khó có thể nhận thêm năng lượng. Hai tay Vũ La hợp lại, hai món chí bảo biến mất không thấy, sau một lát, năng lượng cuồn cuộn trút vào trong Minh Đường Cung cũng theo đó đình chỉ.
Long Đan lơ lửng trên bầu trời, ngân quang lóng lánh, dường như muốn so đấu một phen với Phong Thần Bảng trên bầu trời. Phong Thần Bảng lại lù lù bất động.
Vũ La cẩn thận phân biệt, chỉ thấy Long Hồn đã biến thành màu vàng sẫm. Trong Long Đan ngân sắc khảm Long Hồn màu vàng sẫm có một vẻ mỹ lệ thần bí.
Mà trên trán của Long Hồn đính hai tầng ấn ký Băng Hải U Linh!
Trong lòng Vũ La có chút hồi hộp, nhịn không được triệu hoán Long Hồn tới.
Vù...
Long Hồn vừa xuất hiện, cương phong băng hàn liền theo đó tàn sát bừa bãi toàn bộ Minh Đường Cung, so với Vu lực màu vàng sẫm lúc trước càng hùng mạnh hơn!
Cương Sát Long Hồn!
Hắn vui mừng thu Long Đan và Long Hồn lại, lưu Linh Long ở trong huyết sắc cự tháp nghỉ ngơi, mình lại cảm thấy mỹ mãn xuất quan.
Bế quan lần này đã thành công tấn thăng đến cảnh giới Long Hồn, cũng chính là cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng, hơn nữa Long Hồn còn là Cương Sát Long Hồn cực kỳ cường hãn, tâm tình của Vũ La bởi vì sáu đại Thiên Môn, chín đại môn phái một mực u ám cuối cùng đã trở nên vui sướng.
Biện Tây Lương tuyệt đối không ngờ rằng, hắn lần trước thoáng ngạo khí một chút, kết quả đã bị bỏ rơi tròn bảy ngày.
Biện Tây Lương cũng là Đại trưởng lão La Phù Sơn, La Phù Sơn chính là đường đường Cửu Đại Thiên Môn, Đại trưởng lão sự vụ bận rộn, thời gian bảy ngày này lại lãng phí không công như vậy, ở nơi này đợi Vũ La.
Mỗi ngày Mạnh Liên Ân đều dẫn hắn tới Nhược Lô Ngục, Kiều Hổ rất thẳng thắn nói với hắn: Vũ Đại nhân không gặp ai cả.
Vũ Đại nhân đang làm gì, vì sao không gặp, Kiều Hổ cũng không giải thích. Biện Tây Lương truy hỏi, Kiều Hổ không thèm nhìn hắn, xoay người trở về Nhược Lô Ngục.
Biện Tây Lương cực kỳ tức giận nhưng lại không dám phát tác, cứ như vậy ở trong biệt viện Yên sơn bảy ngày, ngay cả một người hầu cũng không có.
Đến ngày thứ tám, Mạnh Liên Ân lại dẫn hắn đến Nhược Lô Ngục, Kiều Hổ cuối cùng thốt lên:
- Đi theo ta.
Vũ La vẫn gặp mặt hai người ở trong Vọng Sơn Các, Kiều Hổ dẫn người đến liền rời đi. Vũ La phân phó ngục tốt hầu hạ mình dâng trà, tuy nói không nhiệt tình, thế nhưng cũng không trực tiếp làm mất mặt Biện Tây Lương.
Biện Tây Lương lúc này cũng đã học khôn, không đợi trà dâng lên đã mở miệng nói:
- Vũ Đại nhân, trước kia La Phù Sơn chúng ta bị tên gian nhân Trương Thiên Tuyệt che mắt đã làm một chút chuyện hồ đồ, vẫn xin Vũ Đại nhân tha thứ!
- Ta lần này tới chính là phụng mệnh của chưởng giáo, cố ý tới xin lỗi Vũ Đại nhân ngài.
- Cái này... Chỉ là một chút lòng thành, thực sự không đáng gì, xin Vũ Đại nhân vui lòng nhận cho...
Khi chưởng giáo La Phù Sơn chuẩn bị lễ vật cũng hết sức suy nghĩ, không thể dễ dàng so với Trọng Tôn Nộ Đạt. Vũ La có thể nói muốn cái gì có cái đó, bên cạnh người ta có Hướng Cuồng Ngôn, Lư Niệm Vũ và Vu Thiên Thọ, linh phù, đan dược, pháp bảo đều không thiếu.
Chưởng giáo La Phù Sơn suy nghĩ rất lâu, mới tính là lựa chọn lễ vật này coi như vừa lòng, sai Biện Tây Lương đưa tới.
Biện Tây Lương lấy ra chính là một chậu hoa nho nhỏ.
Chậu hoa nhìn qua cũng không bắt, chỉ là đất đỏ nung lên chế thành hết sức bình thường, chẳng qua lớn hơn lòng bàn tay một chút. Trong chậu hoa có bùn đất màu đen nhạt, trông một gốc thực vật giống như hoa lan.
Cây hoa lan này có chút không giống bình thường, từ rễ cây đến phiến lá, gân mạch lạc đều cực kỳ rõ ràng, bởi vì gân mạch của hoa lan này chính là kim sắc.
Ánh mắt của Vũ La khẽ động:
- Cửu Phẩm Chi Lan?
Biện Tây Lương cười nói:
- Vũ Đại nhân thật có nhãn lực, chính là Cửu Phẩm Chi Lan. Thứ này ở toàn bộ Trung Châu đều đã tuyệt tích, cũng chỉ có La Phù Sơn chúng ta, từ tổ tiên vẫn truyền lại một gốc như thế, đây chính là dị chủng của thời kỳ Hồng Hoang, cho dù là ở niên đại Hồng Hoang cũng là Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch cực kỳ hiếm thấy.
Phân lượng của lễ vật này thật sự không kém hơn so với Cổ Ngọc Băng Hồn. Bản thân Cửu Phẩm Chi Lan không có tác dụng gì, thế nhưng sau khi sinh trưởng vạn năm liền bắt đầu kết quả. Quả của Cửu Phẩm Chi Lan chính là linh quả được hoan nghênh nhất của thời kỳ Hồng Hoang, một người chưa từng đặt chân vào lĩnh vực tu chân, chỉ cần ăn một quả liền có thể lập tức tăng thêm một giáp công lực.