Trong vòng ngọc vang lên thanh âm vị bằng hữu của Lão Hắc:
- Lão Hắc, ta đã giúp ngươi sắp xếp xong xuôi. Nếu ngươi muốn bán, hiện tại có thể đưa món đó cho ta. Giá tiền rất ưu đãi, một trăm hai mươi vạn miếng tiên ngọc.
Chợt nghe được con số khổng lồ này, hô hấp Lôi Ba không khỏi đình chỉ.
Cho dù là Lão Hắc cũng phải khẽ run lên một cái.
- Thương hành chúng ta sẽ thu năm vạn miếng tiên ngọc tiền thù lao, ngươi vẫn còn được một trăm mười lăm vạn. Bất quá, Lão Hắc, ta khuyên ngươi nên tới một chuyến, vẫn còn một cơ hội.
- Cơ hội gì?
Lão Hắc hỏi.
- Nửa tháng sau, ở Cửu Dương Tinh có một trường đấu giá, do thương hành chúng ta làm chủ. Nếu ngươi bằng lòng, có thể mang vật kia đi tham gia đấu giá, nói không chừng có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng cũng có thể ít hơn. Thông qua buổi đấu giá, ngươi có thể biết được người mua của mình, thành lập quan hệ với họ, tương lai có thể trực tiếp làm ăn cùng người mua, không cần thông qua thương hành chúng ta, phải tốn thêm phí thù lao.
Đây chính là ích lợi của lão hữu, người khác sẽ không nói như vậy.
Lão Hắc suy nghĩ một chút, cắn răng một cái:
- Được, ta đi!
Kết thúc cuộc nói chuyện, Lão Hắc nhìn Lôi Ba hỏi:
- Ngươi muốn đi không?
Lôi Ba cười khổ:
- Chuyện này có chút phiền toái. Mới vừa rồi bị ngươi dọa cho giật mình, ta cũng quên rằng thật ra lần này tới đây còn có chút nhiệm vụ, phải mang thu hoạch gần đây của Ngọc Thiết lâm trường trở về.
Lão Hắc hơi há hốc mồm:
- Vì sao lại nhanh như vậy, không phải là lần trước vừa mới nhờ ngươi mang về một chuyến sao?
Lôi Ba nói:
- Gia tộc sắp sửa khai chiến cùng Cao Xa thị ở Nam Mộng tinh, hôm nay đang chiêu binh mãi mã, các loại chi phí chi tiêu chợt tăng mạnh, bọn họ nhịn không được nữa rồi.
Vừa rồi Lão Hắc đã nói với Lôi Ba chuyện mình giấu bớt thu hoạch của lâm trường, hiện tại nghe vậy há hốc mồm.
Lôi Ba khoát khoát tay:
- Thôi được, bất quá chỉ là nữa tháng mà thôi, ta sẽ giúp ngươi, đến lúc đó tùy tiện tìm cớ qua loa tắc trách một phen. Dù sao chờ bán Phù Hạch Tiên Binh kia xong, chúng ta có tiền rồi, cho Thượng Quan Tắc chút tiên ngọc, mới có thể che giấu chuyện này.
Lão Hắc gật đầu:
- Đa tạ!
Vũ La nói là mười ngày, thật ra thì tối ngày thứ chín hắn đã xong việc. Sau khi đi ra thấy Lôi Ba, Vũ La hơi bất ngờ một chút. Lão Hắc giải thích một phen, Vũ La không hề nghe lọt tai câu nào, tai họa diệt thế Ngũ Phương giới há có thể dùng vài câu qua loa đã nhẹ nhàng hóa giải?
Bất kể Lôi Ba có phải là người chủ sử hay không, nhưng y là kẻ tham dự trong chuyện này, Vũ La cũng tuyệt đối không cho phép y sống sót.
Bất quá hắn cũng hiểu lúc nào nên bộc phát, lúc nào nên ẩn nhẫn. Lôi Ba xuất hiện, Vũ La cũng không nhiều lời, chẳng qua là ném tác phẩm mới cho Lão Hắc. Từ đầu đến cuối, cũng không nói cùng Lôi Ba một câu nửa chữ.
Lão Hắc bắt lấy tác phẩm mới, vội vàng mở ra.
Đây là một thanh trường kiếm hình dáng kỳ lạ. Phần che tay chính là hai chiếc búa nhỏ hướng ra ngoài, một lớn một nhỏ. Thân kiếm vô cùng rộng, chừng một bàn tay, dài chừng nửa trượng.
Phần hạch tâm là linh phù, khảm trong chuôi kiếm.
Lão Hắc cầm trường kiếm trên tay múa may một phen, sau đó gật đầu nói:
- Thứ tốt, đây chỉ sợ là cực phẩm trong thất phẩm trung.
Lôi Ba cầm lấy thử một chút, sau đó cũng gật đầu.
Nhãn quang của y so ra kém Lão Hắc, cũng không dám bình luận lung tung.
Vũ La có cảm giác tác phẩm này so ra hẳn là cao hơn tác phẩm đầu tiên một bậc, nhưng hắn cũng không biết rốt cục đánh giá Phù Hạch Tiên Binh phải xác định thế nào.
Lão Hắc vô cùng cẩn thận thu hồi trường kiếm, nói:
- Vũ La, chúng ta đã thương lượng xong, chúng ta giúp ngươi bán đi tác phẩm của ngươi, thu nhập chia làm ba phần, mỗi người một phần, ngươi thấy sao hả?
Lôi Ba ở bên cạnh cũng nói:
- Dĩ nhiên nguyên liệu luyện chế tác phẩm của ngươi sau này, sẽ do ta cùng Lão Hắc gánh chịu.
Vũ La nhìn Lão Hắc, gật đầu:
- Không thành vấn đề.
Cái hắn muốn chính là luyện tập, không phải là tài vật.
Thấy hắn đã đáp ứng, Lão Hắc cực kỳ cao hứng:
- Mau thu thập một chút, dẫn ngươi đi ra ngoài mở rộng tầm mắt một phen!
Lão Hắc ở Ngọc Thiết lâm trường không bao giờ nói hai lời. Y an bài mọi chuyện, giao nhiệm vụ cho đám giám công thủ hạ của mình, nếu khi trở về không thấy khai thác được nhiều tài liệu, sẽ không truy cứu trách nhiệm lao công, mà sẽ đặc biệt trừng phạt giám công.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lão Hắc cùng Lôi Ba mang theo Vũ La lên đường.
Hồng Lang Tinh chính là tinh cầu tư hữu của Lôi thị Tiên tộc, chỉ có một thông đạo không gian thông ra bên ngoài, chính là đàn tế lúc Vũ La tới đây gia nhập Tiên giới.
Vũ La nhìn thấy sau khi Lôi Ba dùng ngọc bài chứng minh thân phận của mình cắm vào vết lõm phía sau đàn tế, cánh cửa không gian chậm rãi mở ra.
Lôi Ba cùng Lão Hắc kẹp Vũ La ở giữa, ba người trước sau đi vào.
Cảm giác trong thông đạo này cũng không khác mấy với thông đạo không gian mà Vũ La từng trải qua ở Ngũ Phương giới. Sau khi ra ngoài, bọn họ đã đứng trong một thành thị phồn hoa.
Không ai biết Tiên giới đã tồn tại bao nhiêu năm, nghe nói lúc ban đầu tất cả đều là Tiên Nhân phi thăng mà đến. Sau Tiên Nhân càng ngày càng nhiều, cho nên có rất nhiều Tiên Nhân được sinh ra trên Tiên giới.
Tuy rằng vẫn có người không ngừng phi thăng tới, nhưng số lượng hầu như không đáng kể so với Tiên Nhân ra đời trên Tiên giới.
Những Tiên Nhân ra đời trên Tiên giới, vừa sinh ra đã có thân thể Tiên Nhân, nhưng nếu so sánh với Tiên Nhân phi thăng, bất kể là tâm cơ kiến thức hay là lực ý chí cũng kém xa không bằng. Trong mắt đám Tiên Nhân phi thăng, những Tiên Nhân sinh ra trên Tiên giới chính là dân bản xứ Tiên giới.
Trong tòa thành này phần lớn cũng là dân bản xứ Tiên giới, nhưng nhiều người cũng có cái lợi, chính là phồn hoa.
Lão Hắc giới thiệu với Vũ La:
- Đây là Mạch Vân thành ở Ngưu Giác Tinh. Ngưu Giác Tinh là một tinh cầu thương nghiệp ở gần Hồng Lang Tinh chúng ta nhất, chúng ta muốn đi Cửu Dương Tinh, ắt phải đi qua nơi này.
Trong Cửu Giới Tinh Hà tinh cầu vô số, tổng quát mà nói có thể chia làm hai loại: Tinh cầu tư hữu cùng tinh cầu thương nghiệp.
Giống như là Hồng Lang Tinh thuộc về tinh cầu tư hữu, cự tuyệt người ngoài tới thăm, nếu dùng sức mạnh xông vào nhất định dẫn phát chiến tranh. Mà tinh cầu thương nghiệp thì phồn hoa hơn rất nhiều. Tác dụng của những tinh cầu này tương tự như những bến cảng thông thương ở Ngũ Phương giới, để cho mọi người thuận tiện trao đổi hàng hóa.
Lần đầu tiên Vũ La tới thành thị Tiên giới, không khỏi quan sát tỉ mỉ.
Nếu so với thành thị Ngũ Phương giới, nơi này đặc biệt phát đạt. Thành trên này không có tường thành, mà xung quanh thành cứ cách sáu mươi trượng có một cây cột màu trắng to bằng một người. Cột có sáu mặt hình lăng trụ, trên đó có khắc trận pháp và linh văn thâm ảo. Một khi gặp phải ngoại địch tới, kích phát những trận pháp này sẽ tạo thành một vòng sáng bảo hộ, bao phủ trọn tòa thành lại.
Theo lời Lão Hắc, cho dù là Thiên Ngoại Lưu Tinh đột kích, vòng bảo hộ này cũng có thể bảo vệ thành thị bình yên vô sự.
Trong thành sử dụng nhiều thủ đoạn tiên gia, lầu cao mấy chục tầng, có thang hình trôn ốc vây quanh dẫn lên, hình dáng hết sức hùng vĩ.
Khu vực buôn bán trung tâm thành thị có ba tầng phù đảo, dây leo xanh biếc trên dòng suối chảy từ tầng trên cùng buông xuống dưới, dưới ánh mặt trời tạo thành đạo đạo cầu vồng bảy sắc.
Ngoài cửa của từng cửa hàng đều được điêu khắc vô cùng nổi bật, khiến cho người ta nhìn qua lập tức biết được cửa hàng này kinh doanh mặt hàng gì.
Lão Hắc dẫn Vũ La đi về phía trước:
- Thời gian của chúng ta có hơi khẩn trương, cho nên không dạo chơi ở nơi này. Bất quá chờ đến Cửu Dương Tinh, thành thị ở đó phồn hoa hơn nơi này rất nhiều, lúc đó bảo đảm ngươi sẽ được xem thỏa mãn.
Nếu phi hành từ tinh cầu này sang tinh cầu khác, dù là Tiên Nhân thông thường cũng cảm thấy mệt mỏi, cho nên giữa các tinh cầu thương nghiệp với nhau đều có truyền tống trận cỡ lớn lưu thông qua lại.