Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Chương 265
Đức phi biết sai rồi, lúc này Mặc Quốc Thiên mới hài lòng gật đầu, ông ta quay đầu thấy Mặc Phùng Dương vẫn ngồi ở ghế thì lập tức đạp cho một cái: “Còn không mau đi tìm thê tử con nhận lỗi đi?”
Mặc Phùng Dương vội vàng cáo lui.
Nào ngờ vừa về đến vương phủ thì viện Ánh Nguyệt đã vườn không nhà trống!
Hắn tức giận nhìn bà vú Trương: “Vương phi đâu?”
Có lẽ giọng của Mặc Phùng Dương quá lớn, sắc mặt cũng vô cùng khó coi đã làm bà vú Trương bị dọa đến mức hai chân mềm nhữn và trực tiếp quỳ gối trước mặt hắn!
“Vương gia, vương phi nàng, nàng…”
“Nàng thế nào?”
Mặc Phùng Dương giận dữ: “Nếu trả lời không được thì bản vương sẽ lập tức cắt lưỡi ngươi cho chó ăn đó!”
Bà vú Trương run lên một cái, bà ta vội vàng che miệng rồi mơ hồ trả lời một cách không rõ ràng: “Nô tỳ cũng không biết vương phi đã đi đâu, nhưng trước khi đi nàng rất tức giận, còn nói cái gì mà muốn bỏ nhà ra đi…”
Bà ta không biết bỏ nhà ra đi có ý nghĩa thế nào.
Nhưng nghe ra thì có vẻ không phải lời hay ho gì.
Mà vương phi còn mang theo túi lớn túi nhỏ và dẫn theo tiểu công tử…
Hai ngày nay vương phi cãi nhau với vương gia, bà vú Trương cũng không biết ý của vương phi rốt cuộc là như thế nào.
“Bỏ nhà ra đi sao?”
Mặc Phùng Dương tức đến siết chặt hai tay.
Làm sao mà đưa mắt nhìn trong sân cột nhà hay vách tường hắn đều cách rất xa. Cho dù hắn tức muốn nện vào tường, cũng không nên đi đến bậc thềm để nện vào!
Lúc này hắn hung hăng đạp bà vú Trương ở trước mặt ngã lăn ra.
“Bản vương nuôi một đám phế vật các người làm được gì đây? Đến một người còn không trông được!” Không, không chỉ có một người, là hai người mới đúng!
Bà vú Trương bị đạp trúng ngực thì “A” một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Bà ta đã có tuổi, lại còn là một bà lão, thì sao mà chịu nổi đây?
Bà ta lập tức ôm ngực rồi phun ra một ngụm máu.
Đến khóc còn không dám, bà ta vội vàng đứng lên, run rẩy nói: “Vương gia, vương phi đã muốn đi, nô tỳ có cản cũng Bà ta cũng cản rồi chứ!
Nhưng lúc đó bà ta đã bị Vân Khương Mịch đá một cái vào lồng ngực!
Rồi từ trên bậc thêm mà ngã lăn xuống dưới.
Lồng ngực còn chưa hết đau thì đã bị vương gia nổi giận hung hăng đá một cái nữa…
Bà vú Trương thật sự uất ức quá mà!
Hai người bọn họ cãi nhau, sao cứ lôi bà ta ra trút giận hoài vậy?
Bà ta chỉ hận bản thân không phải là một con rùa đen trên lưng có mai rùa. Lúc thích thì làm, còn lúc không muốn hầu hạ thì sẽ rụt đầu vào mai rùa, xem ai làm được gì nào?
Chỉ là những lời này khi ngẫm lại cũng đành phải bỏ qua, ai bảo bà ta chỉ là một hạ nhân cơ chứ.
“Ngươi bị câm hay là già cả đầu óc lú lẫn rồi? Ngươi không biết đi báo tin cho bản vương sao?”
Mặc Phùng Dương lộ ra vẻ mặt hung dữ.
Bà vú Trương bị dọa cho miệng mồm lắp ba lắp bắp: “Nô tỳ định báo cho ngài, nhưng mà, nhưng mà vương phi nói. Nếu nô tỳ dám báo tin cho vương gia biết thì sẽ cắt lưỡi nô tỳ cho chó ăn!”
Hai người bọn họ không hổ là vợ chồng.
Sao họ lại thích cắt lưỡi người khác cho chó ăn thế nhỉ?
“Phế vật!”
Mặc Phùng Dương tức giận rồi lại đá bà vú Trương lăn vào chân tường.
Hắn nối giận đùng đùng bước vào viện Ánh Nguyệt kiếm tra một vòng mấy gian phòng.
Vân Khương Mịch, nữ nhân này quả là độc ác!
Chẳng những nàng dẫn người đi mà còn đem theo toàn bộ đồ vật nữa!