Huyền Sơn tiên sinh cầm đũa lên bắt đầu ăn cá, liếc nhìn nàng: “Ta vốn là cao nhân không màng thế sự, bị ngươi dạy hư rồi”
Vân Khương Mịch ông ăn chậm một chút: Vậy cũng được, ngày mai ta lại đến, “Đến lúc bị mắc xương cá ở họng thì đừng trách ta không nhắc ông”
Nói xong nàng rửa tay chuẩn bị xuống núi.
Đúng lúc này chỉ nghe Huyền Sơn tiên sinh “A’ một tiếng, đôi đũa trong tay rơi xuống.
Ông ta che cổ họng, sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm Vân Khương Mịch.
“Không phải chứ? Thật sự bị hóc xương à?”
Huyền Sơn tiên sinh không nói nên lời chỉ có thể không ngừng chỉ vào cổ họng mình gật đầu biểu thị chính là ý đó.
Vân Khương Mịch vội vàng đi tới, còn chưa kịp ra tay đã thấy cổ họng ông ta đột nhiên trượt xuống… Huyền Sơn tiên sinh thở phào nhẹ nhõm: “Đáng sợi Một cái xương cá nho nhỏ, thật đáng sợi”
“Ông, ông nuốt xương cá xuống rồi?!”
Vân Khương Mịch lộ ra biểu tình như nhìn quái vật.
“Ừ”
Huyền Sơn tiên sinh gật đầu, tiếp tục ăn ngấu nghiến.
Vân Khương Mịch sửng sốt hồi lâu mới chậm rãi giơ ngón cái lên: “Ông thật trâu bò!”
Thấy sắc trời không còn sớm nữa nàng lập tức quay lưng xuống núi.
Dù sao trong núi cũng nhanh tối hơn Kinh Thành.
Nơi này vào ban đêm, ngoại trừ một bầu trời đầy sao thì trong rừng rậm tối đến mức giơ tay cũng không thấy được năm ngón.
Vân Khương Mịch muốn nhanh chóng xuống núi trước khi trời tối bằng không chỉ sợ sẽ gặp phải dã thú gì đó hoặc là bất ngờ ngã xuống từ sườn núi dốc ngược này, như vậy rất nguy hiểm.
Vội vội vàng vàng cuối cùng nàng cũng xuất hiện tại đường lớn trước khi trời tối.
Vân Khương Mịch huýt sáo một tiếng, không tới thời gian một chén trà, một con ngựa màu nâu đỏ liền chạy tới trước mặt nàng.
Con ngựa này, chính là con ngựa nàng mang tới lúc sáng.
“Ngoan”
Vân Khương Mịch sờ sờ đầu ngựa, xoay người nhảy lên rồi nhanh chóng rời đi.
Sau hai canh giờ, nàng tiến vào Kinh Thành.
Trong thành đèn đuốc rực rỡ, chợ đêm cũng đã mở.
‘Vân Khương Mịch vội vàng tiến vào cửa lớn Cố gia, vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Phong Bảo nấp sau cánh cửa chờ nàng.
Thấy nàng xuống ngựa liền chạy chậm đến: “Mẫu thân mẫu thân, con tới bao tin cho người! Đức phi đến rồi, bây giờ đang đánh Thái Cực với thái lão gia!”
“Hả?”
Vân Khương Mịch ngẩn người: “Đức phi? Đánh Thái Cực?”
“Đúng vậy!”
Phong Bảo võ võ ngực, vẻ mặt thấp thỏm: “Cũng may con chạy nhanh nếu không thì đã bị ngài ấy nhìn thấy rồi!”
Nếu như Đức phi nhìn thấy Phong Bảo, nhất định có thể nhận ra ngay lập tức, tiểu tử này chính là tôn nhi bảo bối của bà.
May mà Phong Bảo nhanh trí.
Nghe được hạ nhân bẩm báo Đức phi nương nương tới liền lập tức bỏ chạy.
Cố Bắc Trung cùng Cố Thanh biết hiện tại Vân Khương Mịch vẫn chưa muốn cho.
Đức phi biết đến sự tồn tại của Phong Bảo cho nên cũng không hề ngăn cản.
Để Phong Bảo chạy đến giữ cửa mật báo cho Vân Khương Mịch.
“Được, mẫu thân biết rồi”