Trước tiên không nói Minh Vương phi người ta có bảng lòng hay không, sợ là Minh Vương muốn đánh gãy chân chó của ông ta?!
Ôi chao! Vương gia nói thế nô “Lão nô chỉ là khuyên nhủ Vương gia, đừng bày ra vẻ tức giận với Minh Vương phi nữa! Dù sao chỉ có Vương phi mới có thể chữa khỏi bệnh của Vương gia, điều này quan trọng hơn bất kỳ điều gì!”
“Bản vương nhìn thấy nàng ta là tức giận”
“Vậy Vương gia đừng nhìn nữa được rồi?”
Trần bá bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Người cứ nhâm hai mắt vào, đương nhiên không nhìn thấy”
“Bốn vương lại không mù!”
Mặc Vĩ hừ lạnh một tiếng: “Nàng ở trước mặt bản Vương chuyển động, bản vương coi như là giả vờ ngủ, cũng có thể bị nàng chuyển động làm cho tỉnh”
Cảng không nói tới nàng còn dùng cây kim tiêm hình dáng kỳ quái tiêm hản ta, tiêm chất lỏng lành lạnh vào trong cơ thế cho hắn ta… Mặc Vĩ tuy không biết đó là cái gì nhưng cũng biết đau đớn lạ thường.
Mấy năm gần đây, hẳn ta uống biết bao nhiêu thuốc?
“Thái y đại phu cũng tiêm cho hẳn ta bao nhiêu lân?
Cũng không đau như vậy bao giờ!
Nhưng thấy nữ nhân này, rõ ràng chính là cố ý muốn đau chết hắn ta!
Trần bá biết, nam nhân của nhà họ Mặc đều kiêu ngạo.
‘Vương gia nhà ông ta kiêu ngạo, cũng là một cái gân…
“Vương gia, người hãy nhịn một chứt đi! Hoàng Thượng còn cố ý hạ lệnh, bảo Minh Vương phi chữa khỏi cho người đấy!”
Ông ta tận tình khuyên bảo: “Có thể thấy được trong lòng Hoàng Thượng, văn rất thương người! Minh Vương phi coi như là cùng với người cãi nhau không vui, cũng tuyệt đối sẽ không cố ý làm người ra sao”
“He”
Mặc Vĩ cười lạnh.
“Nữ nhân này định tính toán ra sao, bản vương không phải không đoán ra đượct”
Lần trước khi đến phủ Chu Vương, nàng đã nói rõ rồi Nàng và lão Thất, rõ ràng chính là muốn để hắn ta và bọn họ cùng một phe!
“Bản vương không tranh với đời, cho dù là người liên tục bệnh cũng vui vẻ tự tại”
Coi như là một người liên tục bệnh, hắn ta cũng là một người bệnh vui vẻ.
“Bọn họ muốn chữa khỏi cho bản vương, lại bất bản vương đứng vào hàng.
Rõ ràng là nhìn trúng nhà họ Trần ở phía sau bản vương, muốn đi à cậu vì bọn họ mà bàn tính”
Hãn ta tuy rằng nẫm giường bệnh triền miên nhiều năm.
Nhưng cũng không có nghĩa, hẳn ta tai điếc mắt mù!
Nhất cử nhất động ở bên ngoài, hẳn ta bất cứ lúc nào cũng chú ý.
“Đại ca và Tam ca đứng ở đăng sau Hoàng hậu, Nhị ca phía sau có nhà họ Chu. Mà lão Thất, tuy rằng có Đức Mẫu phi che chở nhưng Đức Mẫu phi ở nơi xa cũng không phải là vương công quý tộc gì”
Mặc Vĩ yếu ớt ho khan hai tiếng.
“Hơn nữa Vân Khương Mịch tuy rằng là con gái của phủ Ứng Quốc công nhưng ai mà không biết chuyện của Vân Ngọc Linh và Tam ea chứ?”
Bây giờ chuyện Vân Ngọc Linh và Mặc Vân Khinh ở kinh thành đã ầm ï sôi sùng sục!