Sau đó mới không yên tâm dặn đi dặn lại: “Nương, người nhất định phải thật tốt”
“Buổi chiều người và cha hờ phải đến đón con, người phải ăn no ngủ kỹ…”
“Biết rồi, ông cụ non”
Lòng Vân Khương Mịch vừa mềm nhũn vừa chua xót, nhẹ véo mũi nhỏ của cậu bé, mới nhìn theo Như Minh bế cậu bé khỏi Vương phủ.
Vành mắt cay cay.
Vân Khương Mịch cố gắng kiềm lại nước mắt.
Cửa chính phủ nhà họ Tống đóng chặt, người hầu nói mấy hôm trước đại nhân nhà bọn họ đã ra ngoài rồi, đến giờ vẫn chưa về.
Vân Khương Mịch biết, e răng Tống Tử Ngư đã về núi Vân Vụ rồi.
Thế là nàng ra roi thúc ngựa đi về núi Vân Vụ ngay.
Hôm nay phải năm chắc thời cơ.
Sợ xuống núi muộn, Phong Bảo đợi lâu quá sẽ thất vọng, lo lắng.
Ai mà biết leo lên đến núi Vân Vụ thì vốn dĩ Tống Tử Ngư không ở đó!
Ngược lại Huyền Sơn tiên sinh thì đang ngồi bên hồ câu cá.
Nói là đi đâu cá nhưng trên lưỡi câu của ông ta không có chút mồi nào, một đàn cá bơi đến bơi đi, vẫy đuôi nhỏ, giống như đang chế nhạo Huyền Sơn tiên sinh là một kẻ ngốc!
“Tiên sinh”
Vân Khương Mịch cau mày: “Người không có mồi câu, câu không khí sao?”
“Ngươi hiểu cái gì? Xưa có Khương thái công câu cá, nay có Huyền thái công ta, người nguyện mắc câu!”
Huyền Sơn tiên sinh liếc nàng một cái.
Khương Vân Ninh: “.
Vậy người tiếp tục đi”
Không tìm được Tống Tử Ngư, nàng nản lòng định xuống núi.
Ai biết mới đi mấy bước đã bị Huyền Sơn tiên sinh gọi lại, giọng ông ta nghiêm túc không thể tưởng: “Mịch nha đầu, ngươi đứng lại! Ngươi biết ngươi sắp gặp tai họa không?”
Chỉ một câu nói đã khiến Vân Khương Mịch dừng bước.
Phải rồi!
Huyền Sơn tiên sinh là sư phụ của Tống Tử Ngư.
Tống Tử Ngư có thể dự đoán trước chuyện, sao Huyền Sơn tiên sinh không dự đoán trước được chứ?
Nàng vội quay người nhìn ông ta, vội vàng hỏi: “Tai họa gì?”