“Thuốc nổ có thể ăn không?”
Cậu thành thật hỏi.
Mặc Phùng Dương: “… Không thể ăn”
“Vậy rốt cuộc thuốc nổ là cái gi?”
Phong Bảo kiên nhẫn hỏi.
Đối diện với đôi mắt trong trẻo đang vương ý cười của Vân Khương Mịch, Mặc Phùng Dương nghĩ ngợi, thành thật giải thích cho cậu: “Thuốc nổ là một loại đô vật có sức công phá to lớn, có thể dùng làm vũ khít”
Thật ra, thứ mà hắn muốn chế tạo là “súng đạn”.
Linh cảm của súng đạn, nguồn gốc do Vân Khương Mịch đề cập với hắn Để hản chế tạo ra một loại vũ khí có sức sát thương vô hạn, tới lúc đó Mặc Quốc Thiên nhất định sẽ phẫn nộ như núi lửa phun trào đây.
Nhưng Vân Khương Mịch chỉ đề cập tới, chứ không nói chế tạo súng đạn như thế nào.
Điều này lại làm khó Mặc Phùng Dương, chỉ có một chút manh mối, cả một ngày nhốt mình trong Thần Cơ Doanh, đích thân làm thí nghiệm từng lần một Muốn chế tạo ra súng đạn, thì trước tiên phải điều chế ra thuốc nổ.
Phong Bảo là một đứa trẻ thông minh Sau khi nghe lời giải thích của Mặc Phùng Dương, cậu nghĩ ngợi gật gật đầu: “Vi vậy, thuốc nổ là thứ giống như pháo nổ đó đúng không? Một chút là nổ?”
“Chính xác!”
Mặc Phùng Dương vui vẻ nhìn hẳn: “Phong Bảo nhà chúng ta thật sự thông minh!”
Phong Bảo bỗng nhiên tỉnh ngộ, Chẳng trách lần nào mà nương tức giận, Như Minh ca ca đều nói nương ăn thuốc nổ.
Hóa ra là vì…đụng một chút là phát nố đó!
“Cái đó có gì khó chứ?”
Phong Bảo ngây thơ nhìn Mặc Phùng Dương.
“Con có phương pháp gì Hắn nghĩ lâu như vậy cũng không có chút đầu mối nào, lúc này Phong Bảo lại nghĩ ra trong chớp mắt. Mặc Phùng Dương không khỏi nghĩ ngợi, lẽ nào Phong Bảo thật sự là thần đồng?
“Vậy cha làm theo kiểu pháo nổ đó không được sao?”
Đối diện với ánh mắt kích động của Mặc Phùng Dương, Phong Bảo đĩnh đạc đường hoàng nói: “Chỉ là sức công phá mạnh hơn so với pháo nố”
Cậu chỉ nói ngắn gọn hai câu, đã giải quyết được khó khăn của Mặc Phùng Dương!
Đúng vậy!
Thuốc nổ không khác nhiều so với pháo nổ, Như vậy, chế tạo thuốc nổ tương đương với chế tạo pháo nổ có sức công phá to lớn!
Mặc Phùng Dương kinh ngạc, quay đầu sửng sốt nhìn Phong Bảo. Đột nhiên ôm cậu vào trong lòng, không ngừng hôn gò má của cậu: “Con trai của Mặc Phùng Dương ta thật là thông minh!”
“Hôn mặt con dính đây nước dãi luôn rồi”
Phong Bảo ghét bỏ đấy hắn ra, hai tay giữ lấy mặt, giống như sợ Mặc Phùng Dương sẽ tiếp tục hôn cậu vậy.
Cậu nắm nhoài trong lòng Vân Khương Mịch: “Nương, lúc trước làm sao mà mẹ lại gả cho người đàn ông ngốc như thế này?”
Mặc Phùng Dương: “…”
Cậu bé đúng là người đầu tiên trong lịch sử nói hắn ngốc!