Tống Tử Ngư nhẹ nhàng lắc đầu: “Phong Bảo không cần”
Cho nên nói người cần bùa bình an là nàng?
Nhưng đang êm đẹp, nàng cần bùa bình an làm gì?
Vân Khương Mịch hoàn toàn mờ mịt: “Tống Tử Ngư, ngươi nói rõ ràng cho ta, vì sao ta lại cần bùa bình an? Chẳng lẽ ta sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
Trong tay nàng có vòng ngoc.
Nếu thật sẽ gặp phải chuyện gì nguy hiểm, chắc chắn không gian sẽ nhắc nhở nàng.
Nhưng không gian không hề phản ứng…
“Hồn phách của người không ổn”
Tống Tử Ngư nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy chữ, nhưng lại khiến Vân Khương Mịch sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch!
“Ngươi nói gì Vì quá mức khiếp nợ nên tay nàng khẽ run, bùa bình an trong tay suýt nữa rơi xuống mặt đất!
Tống Tử Ngư nhìn nàng chằm chằm: “Nói vậy Phong Bảo còn chưa dùng bữa sáng đi? Để hài tử ăn sáng trước đã. Cơ thể của Phong Bảo đang trong giai đoạn phát triển, ăn quá muộn sẽ không tốt với cậu bé”
Vân Khương Mịch biết, đây là hắn ta không muốn để Phong Bảo biết chuyện này.
Vì thế, nàng gọi Như Ngọc tiến vào, dẫn Phong Bảo đến phòng ăn.
Bây giờ, chính sảnh chỉ còn hai người bọn họ.
“Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, đừng làm ta sợ”
‘Vân Khương Mịch nhìn hắn ta với ánh mắt yếu ớt: “Ngươi dọa ta rồi”
Nếu người ở trước mặt nàng là Huyền Sơn tiên sinh chắc chắn ông ta sẽ cười nhạo nàng.
Nhưng người này là Tống Tử Ngư.
Hắn ta bỏ đi dáng vẻ ôn nhuận như ngọc ngày thường, giờ đây khắp người Tống Tử Ngư đều quanh quẩn hơi thở thanh lãnh. Cả người phảng phất như vừa mới hạ trần từ Cửu Trọng Thiên, dùng tư thế tiên nhân đi vào thế gian hồng trần.
Giờ khắc này khí thế của Tống Tử Ngư cực kỳ mạnh mẽ!
Vân Khương Mịch cảm thấy thất kinh!
“Người vốn không thuộc về thế giới này”
Tống Tử Ngư đi thẳng vào vấn đề, câu đầu tiên đã khiến Vân Khương Mịch kinh sợi Đồng tử của nàng co rụt lại, không dám tin mà nhìn hắn ta…
“Sư phụ đã nói qua, người không thuộc về thế giới này, ba hồn sáu phách đều sẽ bị cắn nuốt từng chút một. Đây là quy tắc của hai giới âm dương, bất luận kẻ nào cũng không thể ngoại lệ.”
Quả nhiên!
Tống Tử Ngư và Huyền Sơn tiên sinh biết lai lịch của nàng!
Vân Khương Mịch cả kinh, nói không ra lời.
Tay nàng khẽ run rẩy.
Chỉ một câu đơn giản của Tống Tử Ngư “Người không thuộc về thế giới này, ba hồn sáu phách sẽ bị cắn nuốt từng chút một!”
Câu này không phải nói rằng nàng sẽ hồn phi phách tán sao?
Không thể!
Nếu nàng hồn phi phách tán, Phong Bảo phải làm sao bây giờ?
Cho dù Vân Khương Mịch có từ bỏ hết thảy, cũng không thể nào từ bỏ Phong Bảo!
Nếu Tống Tử Ngư và Huyền Sơn tiên sinh biết bí mật của nàng… Vân Khương Mịch đứng lên, một phát bắt được tay Tống Tử Ngư, ánh mắt vội vàng nhìn hắn ta: “Tử Ngư, nếu ngươi đã biết được bí mật của ta”
“Có giúp ta giữ bí mật hay không cũng không sao! Ta chỉ cầu ngươi, ngươi nhất định phải giúp ta, ta không thể bỏ nhi tử của mình được!”