Sở dĩ Vân Khương Mịch càn rỡ như thế.
Đầu tiên là do Mặc Quốc Thiên dung túng cho nàng, hai là do có Mặc Phùng Dương che chở cho nàng, thứ ba…
Phong Bảo là lá bài tẩy của nàng!
Nếu có một ngày nào đó Mặc Quốc Thiên không dung túng cho nàng nữa, muốn chém đầu nàng thì nàng sẽ trực tiếp đưa Phong Bảo đến trước mặt ông ta, để xem ông ta sẽ làm gì!
“Dạ, phụ hoàng.”
Vân Khương Mịch chắp hai tay sau lưng, bước chân nhàn nhã đi vào trong điện.
Chương ngự trù và Cổ ngự trù vô cùng khẩn trương.
Từ sau khi Vân Khương Mịch nói rằng gan dê và đậu đỏ tương khắc sẽ dẫn đến việc bị ngộ độc…
Hai người vẫn luôn thấp thỏm, bất an chờ đợi, chờ độc phát tác.
Khi thấy Vân Khương Mịch đi vào trong điện, Chương ngự trù lấy hết can đảm nói: “Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng để cho Minh Vương phi giả độc cho nô tài trước!”
“Giải độc gì? Cứ đi gặp diêm vương luôn thì tốt biết bao?
Đỡ cho trãm lai hành ha các ngươi lần nữa”
Ánh mắt Mặc Quốc Thiên hơi lạnh.
Chương ngự trù rụt cổ lại, thức thời ngậm miệng lại, đau khổ quỳ tại chỗ cùng với Cổ ngự trù.
“Hất nước cho cái tên chó má này tỉnh dậy cho trẫm!”
Mặc Quốc Thiên đưa tay một cái, chỉ vào “Hoàng công công” đang giả chết.
Một chậu nước đá đổ xuống, “Hoàng công công” lập tức tỉnh lại: “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!”
“Tôn thị là khí phi, trãm không thèm để ý đến chuyện của ngươi và nàng ta. Thế nhưng đối với việc đầu độc Đức phi, ngươi chắc chắn là do Tôn thị xúi giục? Chắc chắn là không còn ai tham gia vào?”
Ý ông ta là những người khác ở ngự thiện phòng có trong sạch hay không.
Cả người Chương ngự trù và Cổ ngự trù run rẩy, theo bản năng nhìn về phía “Hoàng công công”.
Chỉ sợ ông ta đạp đổ, kéo bọn họ xuống nước!
Cũng may “Hoàng công công” là một người có quy tắc, có lương tâm, lúc này khóc lóc lên tiếng: “Hoàng thượng, nô tài cũng chỉ nghĩ sai một chút, bị Tôn đáp ứng mê hoặc tâm trí mới đưa ra lựa chọn sai lầm, hại Đức Phi nương nương!”
“Nô tài đảm bảo sẽ không có lần sau”
Ý này có nghĩ là chỉ do một mình ông ta gây nên.
Chương ngự trù và Cổ ngự trù thở phào nhẹ nhõm.
“Vấn đề thứ nhất thì sao? Chắc chăn là do Tôn thị xúi giục ngươi làm thế?”
Mặc Quốc Thiên luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
“Vâng, đúng vậy thưa Hoàng Thượng”
“Hoàng công công” không hiểu lời này của ông ta là có ý gì, cẩn thận đáp: “Hoàng Thượng, ngoại trừ Tôn đáp ứng và nô tài ra cũng không có người thứ ba biết được chuyện này”
“Vậy thì thật kỳ quái”
Vẻ mặt Mặc Quốc Thiên đầy hoài nghi.
Ông ta giương mắt nhìn “Hoàng công công”, tự nói thầm: “Não lợn của cô ta có thể biết việc thức ăn tương khắc sao?”
Ở trong cung, Tôn đáp ứng nổi tiếng là kẻ ngu ngốc.
Có thể nghĩ ra chuyện như thế cũng chẳng trách sao Mặc Quốc Thiên cảm thấy nghi ngờ.