“Ừ”
“Nhi tức không biết.”
Vân Khương Mịch thành thật trả lời: “Có thể Mẫu phi vẫn chưa hiểu nhi tức, xưa nay nhi tức không phải là một người nhiều chuyện, con không muốn đi nghe ngóng chuyện của những người ở ngoài phủ. Để tránh bị mang tiếng là người nhiều chuyện!”
Sắc mặt Đức phi cứng đờ. Nha đầu thối này đang quanh co lòng vòng măng bà ta là người nhiêu chuyện! Bà ta phải bình tĩnh. Nha đầu thối này không nói rõ họ tên, bà ta cũng không có cách nào lên tiếng trách mảng. Đức phi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng ngón tay run rẩy đã tố cáo sự phẫn nộ trong lòng bà ta lúc này: “Ngươi nói đúng là rất có đạo lý!
Nhưng chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành, bây giờ ai ai cũng biết. Cho dù không cố ý nghe ngóng thì cũng có thể biết được đôi chút.”
“Mấy ngày nay nhỉ tức rất bận, không có thời gian nghe ngóng tin tức”
Vân Khương Mịch cố ý làm cho giọng mình giống như đang đe doạ. Ngày hôm nay nàng giống như một con nhím.
Không hài lòng với Đức phi ở chỗ nào thì liền cố ý đâm chọc ba ta.
Đức phi đặt chén trà xuống: “Chẳng phải Bổn cung đang nói cho ngươi nghe sao? Con thấy thế nào về việc Đồng phu nhân nuôi dưỡng tiểu quan, có suy nghĩ gì không?”
“Không có.”
Vân Khương Mịch lắc đầu.
Đức phi: “… Ngươi không cảm thấy, bà ta không tuân thủ nữ tắc, bản tính lẳng lơ thật đáng xấu hổ sao?”
“Không cảm thấy”
Vân Khương Mịch tiếp tục lắc đầu.
Đức phi nổi giận: “Vân Khương Mịch, ngươi có thái độ gì với Bổn cung vậy? Ngươi đang nói những lời \_ liêm sỉ gì thế?
Nữ nhân không chịu một lòng một dạ với phu quân nên bị bỏ vào lồng heo dìm xuống nước. Vậy mà ngươi còn tán thành mọi việc làm của Đồng phu nhân, có phải ngươi cũng có suy nghĩ giống như bà ta không?”
Nhìn thấy bà ta vỗ bàn đứng dậy, Vân Khương Mịch không hề sợ hãi.
“Mẫu phi kích động cái gì vậy?”
Nàng cười như không cười nhìn bà ta: “Nuôi dưỡng tiểu quan cái gì? Dựa vào cái gì mà nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân lại không thể nuôi dưỡng tiểu quan? Phụ hoàng có ba ngàn mỹ nữ trong hậu cung, chẳng phải Mẫu phi cũng chấp nhận như thường còn gì?”
“Ngươi, ngươi…ngươi thực sự là gan to bằng trời! Những lời vô liêm sỉ như vậy mà cũng có thể nói ra được? Ngươi có tin hôm nay Bổn cung sẽ lột da của ngươi không?”
Đức phi giận đến mức cả người phát run, mắt muốn trợn ngược lên… Chỉ nghe thấy Vân Khương Mịch khế cười.
“Mẫu phi đừng nóng giận, nhi tức chỉ đang nói đùa với người mà thôi.”
Nàng bày ra vẻ mặt vô tội: “Ai mà biết Mẫu phi lại không thích nói đùa, mới có mấy câu mà đã tức giận như vậy rồi?
Cho dù có tức giận cỡ nào thì cũng là lỗi của nhi tức.”
“Nói đùa? Ngươi dám lôi Hoàng thượng ra để nói đùa, ngươi có mấy cái mạng hả?”
Đức phi vô cùng tức giận.
“Mẫu phi, con biết người có ý gì.”
Vân Khương Mịch thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn bà ta. Chẳng phải bà ta đang nghi ngờ mối quan hệ giữa nàng và Tống Tử Ngư sao? Nàng ta cũng không phải bị mù.
Nếu như quen biết Tống Tử Ngư sớm hơn thì còn có chuyện gì với tên cẩu nam nhân Mặc Phùng Dương này chứ?
Tống Tử Ngư dáng vẻ anh tuấn, tính tình tốt, có bản lĩnh lớn, quan trọng nhất là… trước kia không có hiểu lầm gì với nàng, không có thâm thù đại hận, càng không có mắt như mừ’ đi coi trọng Tân Nghiên Tuyết! Lại càng không có một bà bà càn quấy, ngang ngược không nói đạo lý như thế này. Nếu như quen biết Tống Tử Ngư sớm hơn, nàng có chết cũng phải quyết tâm gả cho hắn ta bằng được!