Vân Khương Mịch khịt mũi: “Phụ hoàng, người không lấy ra được một trăm vạn lượng bạc, nhưng lại có người lấy ra được”
“Aj2”
Mặc Quốc Thiên chau mày.
“Con dâu nghe nói, khố phòng của phủ Doanh Vương chất đầy bạc. Đừng nói là một trăm vạn lượng, đến một ngàn vạn lượng cũng có thể lấy ra được!”
Nghe vậy, ánh mắt của Mặc Quốc Thiên chấn động. Ngay cả Mặc Phùng Dương cũng ngạc nhiên nhìn nàng. Vậy mà Vân Khương Mịch lại có chủ ý đánh tới Mặc Vân Khinh.
Nhớ tới lúc trước nàng có nói, vì Phong Bảo thì cũng có thể đứng cùng một chiến tuyến với hắn… Mặc Phùng Dương chỉ cho rằng nàng thuận miệng nói ra.
Nhưng lúc này đây, nàng thật sự vì hắn mà vạch ra mưu kế, dốc hết sức mình chống lại Doanh Vương. Mặc Phùng Dương trầm ngâm thu lại ánh mắt. Quả thực trước đây thái độ của hắn đối với nàng rất ác liệt. Cũng không biết bắt đầu từ ngay hôm nay sẽ bù đắp lại cho nàng liệu có phải hơi muộn rồi không?
Mặc Quốc Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, thật lâu sau mới chau mày hỏi: “Vân Khương Mịch, con thành thật nói cho Trãm biết, từ việc ngày hôm nay con phá bỏ cung Tích Nguyệt, đến lúc bồi thường một trăm vạn lượng bạc, rồi lại đến cáo trạng với Trãm có phải là một loạt mưu kế liên tiếp của con không?”
“Phụ hoàng, con dâu làm sao mà thông minh như vậy chứ, chẳng phải người vẫn nói con dâu ngốc như heo đó sao?”
Vân Khương Mịch cười hi hi.
Mặc Quốc Thiên xụ mặt: “Nói tiếng người đi!”
“Phụ hoàng anh minh!”
Vân Khương Mịch cung kính cúi người.
Mặc Quốc Thiên dùng tay chống mặt đến nỗi đau răng, ánh mắt u oán: “… Trãm đã biết rồi!”
Làm sao Vân Khương Mịch có thể có ý đồ gì xấu chứ?
Chẳng qua nàng chỉ là một tiểu quỷ vô cùng tinh ranh mà thôi.
“Lão Thất, con nuôi dưỡng thê tử thật tốt!”
“Đa tạ Phụ hoàng khen ngợi.”
Mặc Phùng Dương đứng lên, mặt dày vô liêm sỉ thừa nhận.
Mặc Quốc Thiên: “… Các con cút đi cho Trãm!”
Vân Khương Mịch nhanh chóng gật đầu: “Vâng, thưa Phụ hoàng”
Mặc Phùng Dương: “Tuân mệnh, thưa Phụ hoàng”
Nhìn thấy hai người “cút” ra đến cửa cũng không thèm quay đầu lại, đột nhiên Mặc Quốc Thiên lại lên tiếng: “Đứng lại!
Cút lại đây! Vân Khương Mịch, Trẫm vẫn còn chuyện muốn hỏi Con”
“Phụ hoàng cứ nói.”
Vân Khương Mịch cung kính “cút” trở về.
Thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, Mặc Quốc Thiên có chút không quen, ông ta kiêu ngạo hừ một tiếng: “Tống Tử Ngư đó rốt cuộc khi nào mới trở về kinh vậy?”
“Hắn ta dám nói khoác trước mặt trẫm là không cần đến một tháng,hắn ta chỉ cần nửa tháng là có thể giải quyết được nguy cơ’“
“Bây giờ đã qua mấy ngày rồi! Không phải là hắn ta trốn thoát rồi đấy chứ?”
“Xin phụ hoàng yên tâm, nếu ngày mai Tống Tử Ngư đó còn không trở về thì con sẽ đích thân đi đưa hắn ta đến giao cho phụ hoàng.”
Tay sai Vân Khương Mịch cười: “Chỉ cần phụ hoàng nhận lời thay con dâu đòi lại công đạo chuyện ngày hôm nay thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn bao giờ hết”
Mặc Quốc Thiên cẩn thận xem xét câu nói này của nàng: “Con uy hiếp trẫm sao?”
Nếu như ông ta không làm chủ cho nàng, nàng sẽ không để Tống Tử Ngư trở về sao?
“Phụ hoàng, xem người nói kìa! Trong lòng chúng ta hiểu rõ là được, người nói ra thì con xấu hổ lắm!”
Vân Khương Mịch xua xua tay, tỏ vẻ không biết xấu hổ gì cả.
Mặc Quốc Thiên không ngờ rằng nàng lại dám trực tiếp thừa nhận như vậy nên ông ta hơi sửng sốt.