Cái thứ Tử Thanh vô dụng!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải đã nói hôm nay chỉ có một mình Mặc Phùng Dương tiến cung, Vân Khương Mịch không đi theo sao?
Nhưng cái vị trước mặt này, là quỷ đấy à?
Nàng ta oán giận liếc mắt nhìn về Tử Thanh phía sau, hận không thể lập tức chất vấn Tử Thanh cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tử Thanh cũng không ngờ rằng Vân Khương Mịch lại ngồi trong xe ngựa, đã lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán!
Xong đời!
Nàng ta thầm than trong lòng.
Vân Khương Mịch nở nụ cười ha ha: “Đúng vậy Doanh Vương phi, mỗi ngày ta đều phải tiến cung thỉnh mạch cho phụ hoàng, ngươi nói xem ta ở đây làm gì?”
“Xem ra sau này Doanh Vương phi thổ lộ với Vương gia nhà ta, còn phải lựa một ngày lành tháng tốt nữa đấy” Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn Mặc Phùng Dương, hung dữ hỏi: “Phải không? Vương gia?” Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi muốn ăn thịt người của nàng, Mặc Phùng Dương nghĩ thầm: Có phải nữ nhân này diễn quá sâu rồi không?
Nhưng mà hắn vẫn phối hợp gật đầu: “Vương phi nói rất phải”
“Vậy cái đào hoa này của ngài, cuối cùng ngài tự ngắt, hay là để thiếp ngắt giúp ngài?” Vân Khương Mịch tiếp tục trừng hắn.
“Đều là bổn vương sai, bổn vương tự ngắt” Thái độ nhận sai của Mặc Phùng Dương rất đẹp.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tân Nghiên Tuyết, càng khiến cho lòng nàng ta ngũ vị tạp trần.
Nàng ta không biết phải nói là do Mặc Phùng Dương cưng chiều Vân Khương Mịch, để nàng có gan làm xằng làm bậy như vậy. Hay là nên nói Vân Khương Mịch, ngư ông đắc lợi…
Tóm lại, trước mặt Mặc Vân Khinh, nàng ta chưa bao giờ bị đối xử như thết Trong lòng nàng ta chua lè, rồi đáy lòng dần dần nảy sinh cảm giác ghen ghét Vân Khương Mịch đến điên cuồng.
Sau khi được Mặc Phùng Dương trả lời, lúc này Vân Khương Mịch mới leo xuống khỏi đùi hắn.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, đuôi mắt liếc nhìn Tân Nghiên Tuyết.
Chỉ thấy nàng ta nắm chặt khăn gấm trong tay, khăn gấm sớm bị nàng ta vặn đến mất đi hình dáng ban đầu… Lúc này mới hài lòng cong môi: “Doanh Vương phi.”
“Vậy vừa rồi ngươi còn lời gì muốn nói với Vương gia nhà ta thì nói ra hết đi?”
“Không bằng nói ra để tất cả chúng ta cùng nghe chung?” Vân Khương Mịch ngồi xuống bên cạnh, đầy hứng thú nhìn nàng ta: “Tốt nhất là gọi hết đám người phụ hoàng mẫu hậu mẫu phi ra, tất cả mọi người cùng nghe mới vui vẻ!” Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Tân Nghiên Tuyết lập tức trở nên trắng bệch!
Lần trước, vào bữa tiệc sinh nhật Đức phi, nàng ta đã giao đấu với Vân Khương Mịch một lần.
So với trước, con ả khốn nạn này đúng là thay đổi không ít.
Lần đó nàng ta đã ăn thiệt.
Tuy nói mấy hành vi âm thâm này của nàng ta đều được Mặc Vân Khinh ngầm đồng ý, nhưng mà đám người Mặc Quốc Thiên và Triệu Hoàng Hậu thì lại không hề biết đâu!
Nếu như để bọn họ biết, nàng ta gả cho Mặc Vân Khinh, rồi sinh cho hắn ta hai đứa con gái, thế mà còn dám nhớ thương Mặc Phùng Dương, thậm chí còn tranh giành với Vân Khương Mịch..
Vậy các chức Doanh Vương phi này của nàng ta sợ là không làm được nữa rồi.
E là đến mạng nhỏ cũng không giữ được!
Đến lúc đó, không những không thể đánh ngã Vân Khương Mịch, ngược lại còn tác thành cho Vân Ngọc Linh và Mặc Vân Khinh.
Cái kết quả đó giống như là hủy diệt nàng ta vậy!