“Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho ca ca của thần thiếp!”
Nàng ta tiếp tục khóc, nước mắt nước mũi dính hết lên long bào của Mặc Quốc Thiên.
Vẻ mặt Mặc Quốc Thiển đầy ghét bỏ, không kìm được lùi về sau một bước.
Thế nhưng Tôn đáp ứng ôm chân ông ta rất chặt, ông ta lùi một bước, nàng ta cũng xê dịch theo.
“Đứng lên”
Lúc này, Mặc Quốc Thiên mới trâm giọng mở miệng.
“Thần thiếp không đứng lên! Nếu Hoàng thượng không làm chủ cho ca ca của thần thiếp, thần thiếp sẽ quỳ ở đây đến thiên hoang địa lão*, quỳ đến sông cạn đá mòn.
(*) Thiên Hoang Địa Lão: X7§‡## [tiãnhuãngdìlăo] thời gian dài đằng đẵng; lâu như trời đất.
Tôn đáp ứng ỷ vào thời gian gần đây Mặc Quốc Thiên sủng ái nàng ta.
Nàng ta đau lòng khóc lóc: “Dù thần thiếp có khóc mù hai mắt cũng phải vì ca ca đòi lại công đạo”
Sự chán ghét trong mắt Mặc Quốc Thiên đã không thể che đậy được nữa.
Lúc này, Vân Khương Mịch mới lên tiếng: “Tôn đáp ứng thật có chí khít Nhưng muốn khóc đến mù hai mắt e là có chút khó khăn”
“Theo nghiên cứu của khoa học, mắt của con người sẽ không mù khi khóc đương nhiên chuyện này không phải là tuyệt đối. Chảy nước mắt một cách hợp lý ngược lại đối với mắt lại có lợi. Nếu mắt của ngươi bị mù nhất định không thể nào là vì khóc mà bị mù được”
Nàng trịnh trọng giải thích: “Nhưng nếu ngươi vừa khóc vừa dụi mắt, xác suất có thể mù loà”
“Theo như ngươi nói hai mắt khi khóc sẽ mù…Ta tính sơ qua đại khái cũng cần tâm mười năm!”
Con số này là thận trọng tính toán, không loại trừ có tình huống khác xảy ra.
Chẳng hạn như nàng ta cứ mãi không ngừng khóc thế thì không cần đến mười năm.
Rất có thể mười ngày nữa hai mắt sẽ mù.
Nhưng Vân Khương Mịch biết rõ, Tôn đáp ứng không có cái tính khí này, mười ngày không ăn không uống không j không rải không nghỉ không ngủ, thật sự khóc ròng rã mười ngày!
Lời của nàng với Tôn đáp ứng mà nói giống như đang thuật lại thiên thư.
Nhìn vẻ mặt mơ màng của Tôn đáp ứng cũng biết được nàng ta nhất định nghe không hiểu.
“Không hiểu đúng không?”
Vân Khương Mịch hỏi.
Tôn đáp ứng đã ngừng khóc, còn sững sờ gật nhẹ đầu.
“Với chỉ số thông minh của ngươi nghe không hiểu là đúng rồi”
Vân Khương Mịch cười khẩy: “Ngươi vừa mới nói, ca ca của ngươi không chọc vào ta đúng không?”
Câu này nàng ta nghe hiểu!
Tôn đáp ứng không đợi thêm nữa mà gật đầu: “Không sail Ngươi là Minh Vương phi cao cao tại thượng, ca ca của ta chỉ là tên vô lại ngoài chợ. Thường ngày, huynh ấy cũr-1 không gặp được ngươi, sao có thể trêu chọc ngươi?”
“Ngươi cũng biết ca ca của mình là một tên vô lại ngoài chợ sao?”
Vân Khương Mịch vui vẻ: “Nhưng, ai nói cho ngươi biết là ca ca của ngươi không có chọc vào ta?”
Một lát sau Tôn đáp ứng mới phản ứng lại, vừa rồi Vân Khương Mịch cố ý gạt nàng ta, cũng cố ý làm tổn thương nàng tat “Ca ca ta đâu có trêu chọc ngươi?”
Biết Vân Khương Mịch lợi hại, Tôn đáp ứng không dám đối nghịch với nàng, chỉ có thể tỏ vẻ tủi thân nhìn Mặc Quốc.
Thiên: “Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho tần thiếp…”
“Nói chuyện được rồi!”
Mặc Quốc Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai: “Khóc trãm rất phiền”
Tôn đáp ứng không dám khóc nữa, chỉ có thể nghẹn ngào: “Hoàng thượng, hôm tay là lần đầu tiên ca ca ta gặp mặt Minh Vương phi…”
“Cũng chính vì lần đầu tiên nhìn thấy bổn vương phi cho nên mới dùng ánh mắt mê muội háo sắc nhìn chằm chằm vào.
†a! Bổn vương phi chỉ móc tròng mắt của hắn, không trực tiếp hạ lệnh đánh chết hắn là đã rất cho ngươi mặt mũi rồi”
Vân Khương Mịch nói.
Tôn đáp ứng sửng sốt một chút.
Ca ca của nàng ta lại dám mê hoặc Minh Vương phi?
Chuyện này cũng không khỏi đáng nghi.