Nàng nước mắt lưng tròng nhìn bà ta, xem ra có mấy phần Hoa lê đái vũ, bộ dạng mảnh mai.
“Mẫu phi, rõ ràng đêm đó là do Doanh Vương phi muốn đem sự tình làm ầm lên! Nàng ta chính mình nhảy xuống nước, lại nói là do nhỉ tức đẩy nàng, nhỉ tức tốt bụng cứu nàng… Lại bị nàng ta cắn ngược lại một cái!” Vân Khương Mịch đưa tay lau nước mắt, “Việc này bị phụ hoàng biết được, nhỉ tức cũng thực bất đắc dĩ”
“Nếu không có là Vương gia thay nhi tức nói chuyện, nhi tức thật là khó lòng giãi bày, nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thanh minh được!” Vừa nói, thanh âm nàng nghẹn ngào, như là nói không nên lời một câu hoàn chỉnh.
Đức phi cũng đã hiểu được sự tình xảy ra vào đêm hôm đó Mặc Phùng Dương xưa nay oán hận Vân Khương Mịch.
Nhưng hắn là một con người chính trực.
Tính tình của nhi tử mình như thế nào, Đức phi là người hiểu rõ nhất.
Nếu đêm hôm đó Mặc Phùng Dương một mực bảo vệ cho.
Vân Khương Mịch, có thể thấy được thật là do Tân Nghiên Tuyết cố ý gây sự.
Đạo lý này Đức phi hiểu được, nhưng là chính là trong lòng đổ buồn bực, không phát tiết ra được khiến trong lòng nghẹn đến mức khó chịu.
Chuyện xảy ra trong đêm cung yến, bà ta tìm không ra lỗi của Vân Khương Mịch.
Vì thế, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói “Ngươi năm lần bảy lượt tiến cung, vì sao không tìm bổn cung thỉnh an?”
“Bổn cung mới là bà bà danh chính ngôn thuận của ngươi, ngươi không tới thỉnh an cũng thôi đi! Ngươi tới rồi vì sao hai †ay trống trơn? Không giống như Nghiên Tuyết, lâu lâu lại hạ lệnh cho Tử Tô vào cung, mang cho bổn cung một bát canh do chính tay nàng ấy nấu! ” Bắt được lý do, Đức phi liền có lý không tha người.
Bà ta hùng hổ doạ người, “Nào có nhi tức nào như ngươi!”
“Nào có bà bà như người chứ” Vân Khương Mịch lập tức tranh luận.
“Cái gì?” Đức phi tức giận đến suýt nữa ngã quy trên mặt đất.
Bà ta mở to hai mắt, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi còn dám cùng bổn cung tranh luận?! Bổn cung có còn là bà bà của ngươi không? Ngươi dám đối với bổn cung lòng có câu oán hận?”
“Mẫu phi đây là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!” Vân Khương Mịch ngạnh cổ, lập tức chặn họng.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại một lần nữa cho bổn cung? Xem bổn cung có xé miệng ngươi hay không!” Bà ta duỗi tay, làm động tác muốn vả miệng Vân Khương Mịch.
Nàng tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn để bà ta muốn làm gì thì làm.
Vì vậy Vân Khương Mịch lập tức đứng dậy, lui lại mấy bước, “Nhi tức nói sai sao? Bà bà danh chính ngôn thuận của Tân Nghiên Tuyết là Hoàng Hậu nương nương”
“Hoàng Hậu nương nương yêu thương hai nhỉ tức đều như nhau!”
“Nhưng mẫu phi ngài đối với con, giống như là thấy kẻ thù!
Hận không thể chỉnh chết con!” Tới tình huống rối loạn này, Vân Khương Mịch cũng “Thuận theo” không nổi nữa.
Dù sao, cuối cùng đều có Mặc Phùng Dương giúp nàng thu thập cục diện rối rằm.
Hiện giờ, nàng cũng coi như là nắm được điểm yếu của Mặc Phùng Dương.
Người nam nhân này, cũng là một lòng muốn chứng minh chính mình được Mặc Quốc Thiên coi trọng cùng tán thưởng.
Chỉ cần nàng đối với hắn còn có một chút tác dụng, hắn liền sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị Đức phi “Răng rắc”… Cho nên, Vân Khương Mịch dốc hết sức trêu chọc Đức phi!
Trong mấy tháng trước, Đức phi lấy thân phận là bà bà trước mặt mọi người xử phạt nàng.
Vân Khương Mịch cũng chịu đủ rồi!