Cậu bé có thân phận đặc biệt, nếu nàng biến mất, sợ là sẽ có vô số bàn tay vươn về phía cậu bé.
Vân Khương Mịch bắt đầu cảm thấy thấp thỏm không yên, cứ cảm thấy cơn ác mộng của Phong Bảo sẽ trở thành sự thật vào một ngày nào đó trong tương lai…
“Đừng sợ, bảo bối”
Vân Khương Mịch nén lại lo lắng trong lòng, dịu giọng nói: “Chỉ là ác mộng mà thôi!”
“Lúc nương còn rất nhỏ cũng thường gặp ác mộng, bà ngoại con nói với nương, mơ và thực tế trái ngược nhau!”
“Con mơ thấy nương tan biến, vậy chứng tỏ nương sẽ mãi mãi bên Phong Bảo”
Nàng véo nhẹ khuôn mặt Phong Bảo: “Con mơ thấy có người đang đuổi theo con, con rơi xuống vách núi. Chứng tỏ mọi người đều thích con, bảo vệ con rất kỹ!”
“Bất cứ lúc nào, Phong Bảo của chúng ta cũng phải nhớ rằng, nương sẽ bên cạnh con mãi mãi”
Giọng nàng rất nhẹ nhàng, dịu dàng.
So với dáng vẻ mạnh mẽ vang dội lúc bình thường cứ như hai người khác nhau.
Như Ngọc không nhịn được lại nhìn nàng một cái.
Rhấy trong mắt Vân Khương Mịch lóe lên ánh lệ long lanh.
Nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, đôi mắt ngấn nước, ánh mắt u tối mang theo đau buồn không nói rõ được.
Lúc này trong lòng Như Ngọc rất ngạc nhiên.
Nàng ấy cảm thấy đêm nay Vương phi không giống ngày thường cho lắm.
Chẳng lẽ có chuyện gì sắp xảy ra?
Vân Khương Mịch đưa tay lau nước mắt, cúi đầu nhìn xuống Phong Bảo trong lòng nàng đã ngủ lại rồi.
Nàng mới thở phào một hơi, nhẹ tay nhẹ chân đặt Phong Bảo lên giường, đắp chăn đàng hoàng cho cậu bé.
Đêm này, Vân Khương Mịch quạt cả đêm cho Phong Bảo, cả đêm nàng chưa chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, sắc mặt Vân Khương Mịch không tốt lắm.
Như Minh đợi ngoài cửa từ sớm, đợi đưa Phong Bảo đến nhà họ Cố.
Thấy nàng đi ra, hắn ta do dự ba lần bốn lượt, cuối cùng tiến lên nói: “Vương phi, tối qua chủ tử tặng người trâm cài, vì sao người không nhận?”
“Tại sao ta phải nhận?”
Vân Khương Mịch khó hiểu nhìn hắn ta.
“Lần đầu tiên chủ tử nhà ta tặng thứ gì đó cho người khác!
Lần trước bảo Như Vân vơ vét toàn bộ thứ tốt trong Kinh Thành tặng cho người, người không đả động gì tới cũng thôi”
Như Minh dũng cảm lên nói: “Nhưng lần này, người biết chiếc trâm cài kia quý giá bao nhiêu không?”
Quý giá ư?
Vân Khương Mịch vui cười: “Chẳng lẽ ngươi ức hiếp ta không biết phân biệt được hàng tốt hàng xấu à?”
Chất lượng chiếc trâm cài kia, hoa văn chạm trổ kia…
Cho nàng tiền nàng cũng không thèm!
“Không phải đâu Vương Phi, người hiểu lầm rồi!”
Như Minh cuống cuồng vỗ tay: “Trâm cài kia là do chủ tử tự tay khắc thành! Mất cả mấy ngày mấy đêm! Hai tay chủ từ đều bị dao khắc cắt trúng”
Nghe đến đây, bước chân Vân Khương Mịch khựng lại: “Ngươi nói gì?”
Nàng quay đầu nhìn Như Minh, nửa tin nửa ngờ: “Mặc Phùng Dương tự tay khắc trâm ngọc sao?”
“Vâng”