Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy ngươi nói xem bây giờ nên gì?” Đức phi hỏi.







Kỳ thật mấy loại dược này cũng không cần phải đến Thái Y Viện lấy.







Dược thanh hỏa xua hàn phủ Minh Vương vẫn có, bên ngoài hiệu thuốc cũng có thể mua được.







Huống chỉ Vân Khương Mịch có không gian vạn năng trong tay, có chuyện gì mà nàng không làm được?







Chỉ là người của Thái Y Viện… Nếu lúc này đây để bọn họ tùy ý khi dễ Đức phi, sợ rằng sẽ có hại với Đức phi sau này!







Nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.







Suy nghĩ một lát, Vân Khương Mịch đứng dậy, lên tiếng: “Con đích thân đến Thái Y Viện một chuyến”







“Nếu bọn họ không cho… Con sẽ đi tìm phụ hoàng cáo trạng” Nàng mới vừa đi được vài bước, giọng nói của Đức phi đã truyền đến từ phía sau: “Nếu bọn họ không cho, ngươi cứ đốt trụi Thái Y Viện! Bổn cung gánh cho ngươi!” Ôi Đức phi tỷ của tôi…







Vân Khương Mịch bất đắc dĩ trợn trắng mắt: “Mẫu phi, người vẫn nên nhắm mắt dưỡng thần, đừng nói chuyện”







“Lý ma ma, ngươi chăm sóc mẫu phi cho tốt, ngàn vạn lần đừng để bà ấy ra khỏi cửa” Nếu Đức phi thật sự chạy khỏi cung Vĩnh Thọ rồi gây chuyện, vậy chuyện này dù cho bên bọn họ có lý cũng sẽ thành vô lý.







“Vâng, Vương phi.” Hiện giờ Vân Khương Mịch nói gì Lý ma ma cũng răm rắp nghe theo.







Cho dù Vân Khương Mịch ăn nói như vậy…, nhưng bà ta vẫn có thể nhìn ra nàng thật sự suy nghĩ cho Đức phi. Thế nên bà ta vẫn luôn canh giữ bên mép giường, không chịu đi đâu cả.







Thấy thế, Đức phi chỉ đành phải nén giận: “Bổn cung tức ngực khó thở, muốn ra ngoài đi dạo một lát”







“Nương nương, lúc nãy Vương phi đã cố ý dặn dò, người không thể ra ngoài”







“Bổn cung khó chịu”







“Nương nương, nô tỳ mở cửa sổ để thông gió.” Lý ma ma mở cửa sổ, không khí tươi mới từ bên ngoài truyền vào: “Nương nương, bây giờ người cảm thấy khá hơn chút nào không?” Đức phi thấy ngoài cửa sổ có hoa mai nên càng muốn ra ngoài đi dạo.







“Không được, nương nương! Người không được đi đâu hết!”







“Bổn cung cũng chỉ đi dạo loanh quanh trong cung Vĩnh Thọ một lát thôi”







“Không thể! Vương phi đã nói người không được bước ra khỏi cửa!”







“Ngươi cái bà lão này! Bây giờ ngươi lại nghe lời của tiểu tiện nhân kia sao! Lời của bổn cung mà ngươi cũng không nghe?”







“Nương nương, bây giờ tình huống của người rất đặc thù, nô tỳ phải chăm sóc người thật tốt” Lý ma ma rất có nề nếp đáp.







Đức phi kéo chăn che đầu, quay lưng về phía Lý ma ma: “…







Được thôi, bổn cung đi ngủ là được!”







“Đúng vậy, nương nương.” Lúc này Lý ma ma mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ canh giữ ở ngoài cửa.







Rất nhanh Vân Khương Mịch đã đến Thái Y Viện.







Ngoại trừ Đức phi, bây giờ trong cung cũng không có quý nhân nào sinh bệnh. Thân thể Mặc Quốc Thiên là do Minh Vương phi tự mình điều trị, thế nên người của Thái Y Viện hết sức rảnh rồi.







Bọn họ tốp năm tốp ba ngồi ở hành lang phơi nắng.







Chỉ có hai tiểu thái y nhỏ tuổi đang sửa sang lại quầy đựng dược.







Đoạn thời gian này Vân Khương Mịch đang điều trị thân thể cho Mặc Quốc Thiên nên cũng thường xuyên ra vào Thái Y Viện.







Cho nên các thái y ở đây đều biết nàng là Minh Vương phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK