Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếm thử xem?” Nàng nhìn Lý ma ma.

Khuôn mặt Lý ma ma xoắn xuýt.

Bà ta lại gần miệng hũ ngửi thử, chỉ cảm thấy mùi tửu thơm nức mũi, mùi vị này là thứ bà ta chưa từng uống qua… Lập tức thèm thuồng nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Không có độc thật sao?” Vân Khương Mịch không giải thích gì thêm.

Mà nàng giật lấy hũ Nhị Oa Đầu, lập tức uống một ngụm.

Thấy nàng hào sảng như vậy, lúc này Lý ma ma mới yên tâm phần nào.

Bà ta nuốt một ngụm nhỏ, sau khi nếm được vị cay nóng đó, phản ứng đầu tiên là khuôn mặt già nua nhăn lại.

Sau khi vị thơm của tửu lan ra khắp khoang miệng, bà ta không chỉ mở to hai mắt, không dám nhìn thẳng về phía Vân Khương Mịch, lại cúi đầu nhìn hũ Nhị Oa Đầu trong tay.

“Tuyệt quá! Tuyệt quá! Tuyệt quá đi!” Lý ma ma kinh ngạc thốt lên ba lần câu tuyệt quá.


Khuôn mặt già nua đó cũng cười như một đóa hoa cúc.

Nhìn dáng vẻ này của bà ta, Vân Khương Mịch đã biết, nàng tặng hũ Nhị Oa Đầu này là đúng.

“Ma ma có thích không?” Nàng cười hỏi.

“Rất được! Nô tỳ rất thích! Đa tạ Minh vương phi!” Lý ma ma vui đến mức không khép miệng lại được, vui vẻ hỏi: “Minh vương phi, ngài lấy đâu ra thứ ngon miệng này vậy?”
“Nếu như Lý ma ma thích, hôm khác bổn vương phi sẽ sai người mang đến tặng cho ngươi một ít” Muốn lấy được lòng người phải cho được thứ người ta thích.

Nhìn thái độ của Lý ma ma với nàng mà xem, chớp mắt đã thay đổi.

Vân Khương Mịch mỉm cười.

“Vậy, nô tỳ xin đa tạ Minh vương phi trước!” Lý ma ma xem nó như bảo bối, bỏ hũ Nhị Oa Đầu đó vào trong tay áo, nét cười trên khuôn mặt già nua không hề bớt đi.

Đi được vài bước, giống như bỗng dưng nhớ ra gì đấy, bà †a vội nói với Vân Khương Mịch: “Đúng rồi Minh vương phi!

Hôm nay tâm trạng của nương nương không tốt lắm, cho nên Minh vương phi phải làm gì cũng nên cẩn thận!”
“Nương nương mà hỏi, nhất định phải suy nghĩ ba lần mới trả lời!” Nhận đồ của người khác phải biết báo đáp.

Đã uống Nhị Oa Đầu của Vân Khương Mịch rồi, không cần nàng phải dò hỏi, Lý ma ma đã chủ động nhắc nhở.

Tâm trạng của Đức phi không tốt?
Thì ra đây là mục đích thật sự kêu nàng qua hỏi chuyện của lần này, muốn lấy nàng ra làm chỗ trút giận, mượn cớ xõa bức tức trong lòng!
Vân Khương Mịch thầm cười lạnh trong lòng.

“Đa tạ Lý ma ma đã nhắc nhở” Nàng gật đầu với Lý ma ma: “Bổn vương phi chắc chắn sẽ chú ý, không làm mẫu phi tức giận” Nụ cười của Lý ma ma trở nên chân thành hơn không ít: “Nếu đã như vậy, nô tỳ cũng yên tâm hơn nhiều rồi!”
“Dù sao nương nương cũng mới đúng là bà bà của Vương phi, nếu như sau này vương phi thường xuyên đến cung Vĩnh Thọ nhiều hơn, chắc chắn những ngăn cách giữa nương nương và Vương phi sớm muộn gì cũng sẽ biến mất thôi” Bà ta ý vị thâm sâu nhìn Vân Khương Mịch, thấp giọng nhắc nàng.

Thường xuyên đến cung Vĩnh Thọ?
Đến để ngày nào cũng phải nghe mắng chỉnh đốn à?
Nàng không có xu hướng tự ngược này!
Vân Khương Mịch khit mũi khinh thường lời của Lý ma ma, nhưng lại không thể hiện ra trên mặt: “Đa tạ ma ma đã nhắc.

” Trong lúc nói chuyện đã vào đến cung Vĩnh Thọ.

Vừa mới đi đến cửa cung điện, một ly trà đã ném đến trước mặt Vân Khương Mịch, rơi xuống một cách nặng nề!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK