Vân Khương Mịch đá chân: “Ngươi còn mặt mũi nói! Bổn vương phi bảo người đi làm việc, người còn dám cò kè mặc cả muốn thù lao với ta”
Còn có mặt mũi nói “hợp tác nhiều lần”.
Ai hợp tác với ngươi nhiều lần chứ!
Có điều xem ra, hắn là người của Mặc Phùng Dương, nàng… chỉ có thể sai bảo không thể động vào, chỉ có lấy ngân lượng để mua chuộc.
Như Lan cười hi hi tiến sát lại: “Vương phi, người nói xem bây giờ ở phủ Ưng Quốc Công, có phải là đã cuống cuồng đến giậm chân rồi hay không?”
“Đương nhiên là phải giậm chân rồi.”
Vân Khương Mịch cười lạnh.
Nàng đang nhớ lại, những chuyện mà Vân Ngọc Linh đã âm thầm làm bốn năm trước…
Định sau khi xử lý xong Tân Nghiên Tuyết, thì sẽ đến xử lý Vân Ngọc Linh.
Nhưng lần này, nàng đã không kiềm chế được muốn xông lên, dám đụng đến Phong Bảo. Nhi tử là giới hạn của nàng, Vân Khương Mịch đương nhiên sẽ không tha cho nàng ta dễ dàng!
Nhớ lại chuyện bốn năm trước, nói nàng lén lút thông dâm với với đầy tớ…
Vân Khương Mịch đã điều tra rõ ràng, chuyện này Vân Ngọc Linh cũng không thể tránh khỏi có liên can.
Là nàng ta đã ám chỉ với Tân Nghiên Tuyết, mua chuộc đầy tớ trong phủ Minh Vương, khiến cho Mặc Phùng Dương hiểu lầm.
Nói thẳng ra, nguyên do cùng là từ Vân Ngọc Linh mà ra.
Lần này nàng sẽ dùng chiêu đã gậy ông đập lưng ông, trả lại cho Vân Ngọc Linh gấp bội.
Xem nàng ta sau này rốt cuộc phải cụp đuôi làm người hay là… Dám giơ nanh múa vuốt trước mặt nàng.
Vân Khương Mịch chậm rãi cong khóe môi, vẻ mặt lộ ra một nụ cười cay nghiệt: “Lúc này, Vân Ngọc Linh nhất định giống như con ruồi không đầu, lo lắng, sốt ruột đến điên loạn!”
Đang nói chuyện, liền nghe thấy bên tai vang lên tiếng nói cười cửa Mặc Phùng Dương: “Tục ngữ có câu, tân quan nhậm chức tân cải cách”
“Cải cách này của Tống Tử Ngư thật sự rất thịnh vượng.”
“Ngươi nợ ta một ân tình”
Vân Khương Mịch liếc mắt sang.
“Cải cách này không chỉ nhằm vào Tam ca, mà đến cả cung Khôn Ninh và phủ Tân Tướng cũng rất lo lắng. Phụ hoàng sẽ càng thêm tín nhiệm Tống Tử Ngư, rất được coi trọng”
Mặc Phùng Dương tiến lại gần.
“Ngươi nợ ta một ân tình.”
Vân Khương Mịch dường như cố ý lặp lại câu này, tiếp tục nhắc nhở hắn.
Lần này, cho dù Mặc Phùng Dương có muốn làm lấy lệ cho qua, cũng không cách nào giả bộ không nghe thấy, đành bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng: “Mịch nhi, bổn vương không phải kẻ điếc”
“Nếu ngươi không phải kẻ điếc, cũng không phải người câm thì vì sao lại không đáp lại ta?”
Vân Khương Mịch nhíu mày nhìn hắn.
Như Lan đứng bên cạnh bật cười, bây giờ hắn rất thích nhìn thấy dáng vẻ chủ tử nhà mình kinh ngạc.
Có thể trị được chủ tử nhà bọn họ, e rằng chỉ có mỗi vương phil “Cười cái gì?”
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Phùng Dương xet qua: “Thích cười như thế thì cho cười cả một ngày! Cười đến thối cả mặt cũng không được dừng lại!”
Như Lan tỏ ra oan ức.
“Chủ tử, nếu như cười đến thối cả mặt thì sợ rằng hơi khó đấy ạ!”
Vì sao lúc nào chủ tử và vương phi cãi nhau thì người chịu trận đều luôn là hắn?
Hắn oan ức ánh mắt long lanh, cầu cứu nhìn sang Vân Khương Mịch.
“Cút đi”
Vân Khương Mịch lên tiếng, Như Lan giống như được đặc xá, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm mà vội vàng rời đi.