Mặc Lệ Nga vốn không tin lời Vân Khương Mịch nói, cho rằng nàng đang cố ý hắt nước bẩn lên Tần Nghiên Tuyết.
Nàng ta cũng không chấp nhận việc Mặc Phùng Dương tin lời nàng nói.
Cộng thêm Du Chí đã thuật lại từ đầu đến đuôi lời nói đêm đó của Tần Nghiên Tuyết.
Tất cả mọi chi tiết đều trùng khớp với đêm đó, khiến cho Mặc Lệ Nga thấy hoang mang lo sợ.
Nàng ta không muốn tin lời nói của Vân Khương Mịch, cũng không muốn tin lời của Du Chí.
Nhưng trong lòng nàng ta thầm tin bảy tám phần.
Nàng ta hận Vân Khương Mịch bốn năm, đột nhiên nàng lại muốn hòa giải với nàng ta, khi đó vẻ mặt của Mặc Lệ Nga cũng không đến mức này.
Vì thế, chuyện này cứ tạm thời gác lại.
Mặc Phùng Dương ở lại vì có chuyện muốn nói với Mặc Lệ Nga, hắn để Vân Khương Mịch về vương phủ trước, để nàng dẫn Du Chí về theo.
Tuy rằng, mức độ đáng tin cậy của Mặc Phùng Dương trong lòng Vân Khương Mịch chỉ có năm mươi phần trăm.
Nhưng trước mắt, người có thể giúp nàng bắt tay giảng hòa với Mặc Lệ Nga cũng chỉ có hắn.
Cho nên, nàng chỉ có thể ra khỏi cung.
Trở về vương phủ, Như Minh nhìn Du Chí đang run bần bật: “Vương phi, vậy xử lý hắn thế nào đây?”
Du Chí run rẩy nhìn nàng: “Minh Vương phi, ta đã thành thật khai báo chuyện này.”
“Có phải là người, người nên thả ta về hay không?”
“Thả ngươi về?”
Vân Khương Mịch cười nhạo một tiếng, trào phúng nhìn Du Chí: “Ngươi nghĩ cái gì vậy? Chuyện nghìn lẻ một đêm à?”
Gã đã phạm phải chuyện lớn như vậy, mà còn dám nghĩ có thể bình an trở về?
“Vậy người… Vậy người muốn làm gì ta?”
Du Chí bày ra khuôn mặt khóc tang, uất ức nói: “Không phải tiểu nhân đã làm theo lời của người căn dặn, thành thật khai ra mọi chuyện sao?”
“Nhưng Cửu công chúa còn chưa tha thứ cho ta mà, vẫn chưa tin tưởng lời của ta.”
Vẻ mặt nàng ngây thơ vô tội.
Du Chí: “…”
Chuyện này vốn không phải là chủ ý của nàng sao?
Cửu công chúa không tha thứ cho nàng, thì có liên quan gì tới gã?
“Cho nên, trước tiên ngươi cứ ở Vương phủ đi.”
Cái gọi là “ở Vương phủ”, cũng chỉ là tiếp tục nhốt Du Chí vào trong phòng chứa củi tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Mỗi ngày chỉ cho ăn một lần, sau này không biết rõ sống hay chết.
Có điều hôm nay, sau khi nhốt Du Chí vào phòng chứa củi, Vân Khương Mịch khó được lúc bộc phát lòng từ bi.
“Cho hắn ăn ngon chút, bồi bổ sức khỏe.”
Du Chí kích động đến nước mắt lưng tròng, cảm động rơi nước mắt nói cảm ơn.
Sau khi ăn xong, gã mới biết vì sao Vân Khương Mịch cho gã ăn đồ ngon bồi bổ sức khỏe.
Trên đời này, đâu có chuyện gì mà tốt đến như vậy đâu chứ!
Nhất là với một tên tù nhân như hắn!
Mới vừa ăn cơm no, bà vú Trương đã uốn éo người đi vào trong.
Bà ta đã qua tuổi năm mươi, nhưng mà dáng đi thì uốn éo giống như cái bánh quai chèo, làm cho trái tim Du Chí không khỏi đập thình thịch.
Rồi lại nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của bà ta, trong lòng gã nảy sinh một dự cảm bất an.
“Bà, bà muốn làm gì?”
Gã hoảng sợ nhìn bà ta.
“Ngươi nói thử xem?”
Bà vú Trương tươi cười lại gần, vì làm nhiều việc nặng nên lòng bàn tay bà ta đã tróc da sần sùi.
Bà ta sờ soạng khuôn mặt Du Chí một phen: “Nghe nói ngươi mới hơn ba mươi! Vú già như ta còn chưa hưởng qua nam nhân trẻ tuổi như vậy đâu, ta rất hứng thú với ngươi.”
“Ầm” một tiếng.
Du Chí chỉ cảm nhận được một luồng máu nóng xông thẳng từ dưới lên trên đỉnh đầu!
Cái bà vú này đang muốn làm gì gã?
“Bà đừng làm xằng bậy! Nếu như bà dám làm xằng bậy, ta nhất định sẽ gọi người! Minh Vương phi chắc chắn sẽ không cho phép!”
Bị bà ta sờ soạng một lượt, trong lòng Du Chí chỉ cảm thấy buồn nôn, gã vội quay đầu đi, giãy giụa thật mạnh: “Bà đi ra ngoài ngay!”
“Ôi chao! Lỳ ghê cơ! Bây giờ thì mới biết sợ?”
Thấy gã giãy giụa, bà vú Trương cười hì hì ngồi xuống bên cạnh gã: “Ngươi muốn kêu thì cứ kêu, kêu đứt cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi đâu.”
“Chính ngươi là người nghe lời Doanh Vương phi, hãm hại Vương phi nhà ta, mưu hại Cửu công chúa?”
“Ta còn cho rằng gặp phải chuyện thế này, ngươi sẽ không biết sợ chứ!”
Nói xong, bà vú Trương đã bắt đầu cởi đai lưng và nút thắt: “Một tên nam nhân như ngươi, loại chuyện này không phải ta mới là người chịu thiệt sao?”
“Ngươi gào cái gì?”
Nữ nhân lớn tuổi thì nào có những bận tâm giống như những nữ tử trẻ tuổi.
Lúc này đã vào thu, bà vú Trương sợ lạnh, vì thế ăn mặc rất dày.
Lớp áo này đến lớp áo khác, bọc cả người như cái bánh chưng vậy.
Tuổi tác của bà ta cũng đã có thể làm mẫu thân của Du Chí…
Rất nhanh, bà vú Trương đã cởi sạch đồ trên người, xoay người kéo dây quần của Du Chí: “Ngươi cũng đừng gào nữa, Vương phi đã cho phép, để cho ta tới giúp ngươi nếm thử ngon ngọt.”
Ngon ngọt?
Du Chí bị mùi hương trên người bà ta xông đến suýt thì nôn ra.
Bà vú Trương sợ lạnh nên không chịu tắm gội, đã gần một tháng không đụng vào nước.
Cách một bộ quần áo nên mùi hương không quá nồng, vừa cởi quần áo ra, gã bị xông đến suýt thì nôn sạch ra.
“Bà không được làm bậy! Bà tránh ra…”
Du Chí khó khăn quay đầu, lớn tiếng tru lên.
Đáng tiếc, tay chân gã đã bị trói, bị nhốt trong phòng chứa củi này trốn không thoát.
Còn sức lực bà vú Trương lại vô cùng lớn, rất nhanh đã đè gã dưới thân, không chế lại.
Nghe tiếng động truyền ra từ phòng chứa củi, môi Vân Khương Mịch từ từ cong lên.
Nàng một lòng hướng thiện.
Nhưng từ khi đến nơi này, những người này không một ai cho nàng có cơ hội làm việc thiện.
Bà vú Trương xong việc đi ra.
Vẻ mặt rất sảng khoái.
Trong phòng, Du Chí đã bị tra tấn chỉ còn thở thoi thóp, quả thực giống như là bị ép khô.
Quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt trắng bệch nằm sau đống củi.
Gã không dám tin rằng mình có thể tránh được trận truy giết vào năm đó của Tần Nghiên Tuyết.
Nhưng lại không tránh được bị một bà vú làm nhục!
Không biết kế tiếp, gã còn gặp phải chuyện gì…
Bà vú Trương vừa sửa sang lại quần áo, rồi đi ra khỏi phòng chứa củi, cẩn thận đóng cửa phòng chứa củi lại.
Khi vừa quay người thì đã nhìn thấy Vân Khương Mịch khoanh hai tay cười như không cười đứng một bên.
“Vương phi.”
Vẻ mặt bà ta đỏ bừng, chân tay luống cuống đứng yên tại chỗ: “Vương phi định xử lý tên Du Chí này thế nào? Không phải là hắn đã khai ra chuyện bốn năm trước rồi sao?”
“Sao nào, mới mây mưa một trận mà đã cảm thấy thương hoa tiếc ngọc rồi?”
Hai từ này dùng trên người bà vú Trương và Du Chí thì có chút không hợp.
“Nô tỳ, nô tỳ chỉ cảm thấy…”
Mặt già của bà vú Trương đỏ bừng, nói không nên lời.
Bạn già của bà ta đã qua đời nhiều năm, miệng lưỡi người đời đáng sợ nên bà ta mãi không tái giá, thủ tiết cho người chồng đã mất.
Bây giờ con trai đã lớn, cháu trai cũng trưởng thành.
Cho nên, bà ta dần tự do hơn.
Dưới sự ra sức của bà ta… Chưa đến ba ngày, gã đã liền chịu đựng không nổi, cố nén hơi tàn thoi thóp nói muốn gặp Vân Khương Mịch.
Khi gã bị đưa tới trước mặt nàng, đã chật vật giống như một con chó sắp chết.
Vẻ mặt Vân Khương Mịch nhàn nhạt nhìn gã: “Nói đi.”
“Tiểu nhân nguyện ý nói thật! Xin Minh Vương phi hạ thủ lưu tình!”
Du Chí khóc lóc thảm thiết: “Toàn bộ những chuyện này đều là do Doanh Vương phi sai khiến…”.