Nàng vậy mà lại đoán được ông ta đang làm cái gì?
Nhưng ông ta là người nào?
Đường đường là bậc đế vương!
Đế vương đều không lộ rõ nét mặt vui buồn.
Đây chỉ là lòng tự trọng của Mặc Quốc Thiên, ông ta tự cảm thấy hài lòng, luôn cảm thấy ông ta không lộ rõ nét mặt vui buồn. Ông ta cho là ông ta cao lãnh, uy nghiêm, khí phách!
Không ngờ rằng ở trước mặt Vân Khương Mịch lại chỉ là một con cọp không tìm được mông!
Khi thì cười ha hả, khi thì nổi trận lôi đình, khi thì ngạo kiều nghiêm túc.
Còn là một tiểu lão đầu động chút là lấy chém đầu ra uy hiếp người khác!
Thấy gương mặt Mặc Quốc Thiên như có điều suy nghĩ, Vân Khương Mịch lại hỏi: “Phụ hoàng, hiện tại người vẫn muốn gả Lệ Nga cho Tôn Trọng Mạnh sao?”
Mặc Quốc Thiên không vui: “Trãm từng nói muốn giả Lệ Nga cho Tôn Trọng Mạnh hồi nào?”
“Bây giờ Tôn Trọng Mạnh là một người mù, giống như phế nhân: Vân Khương Mịch lại nói.
Mặc Quốc Thiên: “… Trầm từng nói sẽ không gả Lệ Nga cho Tôn Trọng Mạnh!”
“Vâng”
Lúc này Vân Khương Mịch mới yên lòng.
Xem ra Mặc Quốc Thiên thực sự chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ gả Lệ Nga cho Tôn Trọng Mạnh. Nàng thở phào nhẹ nhõm, đợi lát nữa phải đi cung Vị Ương, nói cho Mặc Lệ Nga tin tức tốt này.
Nàng không nói gì thêm, Mặc Quốc Thiên cho là nàng muốn đi.
Vì thế nên tự mình phê duyệt tấu chương.
Nhưng sổ con cũng đã phê xong rồi vậy mà Vân Khương Mịch vẫn còn ngồi uống trà…
“Sao con còn chưa đi?”
Ông ta bắt đầu đuổi người.
“Phụ hoàng, trà này của người uống rất ngon! Con vẫn chưa uống đủ, không phải ngài để cho Tô công công chuẩn bị cho con ít trà sao? Tô công công đưa Tôn đáp ứng trở về, đến giờ này vẫn chưa có quay lại”
Vẻ mặt Vân Khương Mịch vô Mặc Quốc Thiên không nói gì.
“Con dâu đang chờ lá trà!”
Xú nha đầu này lúc nào cũng có thể chặn miệng ông ta đến mức á khẩu không trả lời được!
“Được, con thích thì cho con hết.”
Ong ta cũng không biết trà mà Tô Bính Thiện đưa cho Vân Khương Mịch ở đâu, liền tiện tay lấy ra một gói trà ở trong ngăn kéo ném cho Vân Khương Mịch.
Thấy ông ta tỏ vẻ ghét bỏ, Vân Khương Mịch vui vẻ đỡ lấy, xoay người rời đi.
Quả đúng là có được đồ thì lập tức trở mặt!
Ngay cả quỳ thỉnh an cũng không quỳ, nói đi là đi!
Thấy Vân Khương Mịch vui vẻ ra khỏi Ngự thư phòng, Mặc Quốc Thiên buông sổ con, nhức đầu đè huyệt Thái Dương.
Vân Khương Mịch cầm trà đi vào cung Vị Ương.
Vừa vào cửa không thấy Mặc Lệ Nga đâu, chỉ có Mạt Liên đang ngồi trên bậc thang gạt nước mắt. Dường như trong điện cũng có âm thanh nức nở thật thấp truyền đến, lúc liền lúc đứt.
Vân Khương Mịch hiếu kỳ: “Mạt Liên, tại sao ngươi khóc?”
“Công chúa nhà ngươi đâu?”
Thấy nàng tới, Mạt Liên vội vàng đứng lên: “Vương phi, công chúa đang ở trong điện”
Nàng ta khóc đến mức hai khóc đỏ bừng: “Tôn đáp ứng thổi gió bên gối Hoàng thường, muốn gả công chúa cho ca ca của nàng ta là Tôn Trọng Mạnh! Nghe nói Tôn Trọng Mạnh là mội “Ta biết chuyện này”
Vân Khương Mịch ngắt lời nàng ta: “Yên tâm đi, không sao cả: Nàng đi vào trong điện.
Chỉ thấy Mặc Lệ Nga ghé vào tháp quý phi, khóc thương tâm gần chết!
Vừa khóc vừa ăn viên đường.
Nàng cầm viên đường trong tay, hộp đường lúc này chỉ còn hai ba viên… viên đường trong miệng khiến quai hàm của nàng gồ lên cao cao.
“Muội như vậy rốt cuộc là đường ngọt quá khóc hay là ăn nhiều đau răng nên khóc?”
Vân Khương Mịch trêu ghẹo.