Nơi này là nơi an toàn nhất, cũng là nơi sẽ không bao giờ mất đi. Nếu nàng vứt vòng ngọc đi, bùa bình an sẽ không còn, hết thảy những gì nàng sở hữu cũng sẽ mất đi…
Nhưng vòng ngọc sẽ không biến mất.
Vì nó hút máu tươi của nàng, cơ hồ đã hòa thành một thể với nàng.
“Cảm ơn ngươi, Tử Ngư”
Vân Khương Mịch ngẩng đầu, vẻ mặt chân thành nhìn hắn †a: “Ngươi và Huyền Sơn tiên sinh đã cứu ta một mạng, phần ân tình này ta vĩnh viễn sẽ không quên. Chỉ cần ngươi có yêu cầu gì, cứ tùy thời mở miệng”
“Không cần nói cảm ơn”
Tống Tử Ngư dời ánh mắt.
Hắn ta giúp nàng, cũng không phải vì muốn nàng nhớ kỹ ân tình…
Hạ triều, Mặc Phùng Dương lòng tràn đầy chờ mong trở về phủ Minh Vương.
Vốn tưởng rằng hắn đã hao hết tâm tư tặng cho Vân Khương Mịch một kinh hỉ, khi hồi vương phủ chắc chắn sẽ nhận được đãi ngộ “Gương mặt tươi cười đón chào, quan tâm dò hỏi” của nàng.
Nào biết vừa vào cửa, khắp vương phủ đều im ắng.
Vân Khương Mịch không ở chính sảnh.
Hắn lại đến viện Ánh Nguyệt, mấy món đồ đưa tới vào sáng sớm đã được Như Ngọc sửa sang lại.
Viện Ánh Nguyệt cũng yên tĩnh không một tiếng động.
“Như Ngọc?”
Mặc Phùng Dương cau mày: “Vương phi đâu?”
“Ở trong phòng ạ”
Như Ngọc duỗi một lóng tay chỉ: “Sáng sớm nay tâm trạng Vương phi không tốt, dùng xong bữa sáng thì trở về phòng nằm nghỉ. Vương gia, ngài đi vào nhìn Vương phi một cái xem”
“Tâm trạng không tốt?”
Mặc Phùng Dương cảm thấy hơi bất ngờ.
Ở trong mắt hắn, Vân Khương Mịch vĩnh viễn là dáng vẻ tinh lực dồi dào.
Đây là đầu tiên hắn nghe nói tâm trạng nàng không tốt…
Không phải tối qua nàng ngủ rất ngon sao?
Mặc Phùng Dương đầy bụng hồ nghi tiến vào trong phòng.
Quả nhiên thấy Vân Khương Mịch uể oải nằm trên trường kỷ, thấy hắn tiến vào nhưng mí mắt cũng không hề nâng lên.
Nàng nhìn chằm chằm vào xà nhà, trông như đang ngẩn người.
Mặc Phùng Dương ngồi xuống cạnh nàng, duỗi tay sờ trán.
Không nóng mà?
Sao trông như một quả cà tím bị héo vậy?
“Làm sao vậy?”
Hắn nghỉ hoặc nhìn nàng.
Lúc này, Vân Khương Mịch mới chậm rãi phục hồi tinh thần. Nàng nhìn thoáng qua Mặc Phùng Dương, ánh mắt sâu kín, giọng điệu cũng sâu kín: “Mặc Phùng Dương, ta hỏi ngươi một vấn đề”
“Nàng hỏi đi”
“Nếu ta chết, ngươi sẽ đối xử tốt với Phong Bảo chứ?”
Sắc mặt Vân Khương Mịch vô cùng u oán: “Ngươi sẽ cưới vợ kế sao? Ngươi sẽ sinh hài tử sao? Nghe nói đã có mẹ kế thì sẽ có cha kế, ngươi sẽ ngược đãi Phong Bảo sao?”
Mặc Phùng Dương cau mày, nàng đang nói vấn đề rối loạn lung tung gì vậy?
Thấy hắn chỉ cau mày mà không trả lời, Vân Khương Mịch lập tức cười lạnh.