Chưa nói đến y thuật…
Trong bốn năm này, Vân Khương Mịch bị cấm túc nhưng lại xem y thư, tự mình nghiên cứu y thuật. Tuy rằng Triệu hoàng hậu cũng không tin, nhưng bốn năm ngắn ngủi, nàng có thể tự mình nghiên cứu y thuật thông suốt như vậy. Y thuật lại còn cao minh hơn đám thái y.
Nhưng ngoại trừ lời giải thích này thì cũng không tìm ra được cách lý giải thứ hai.
Chuyện thêu hai mặt này lại càng khiến cho người ta nghỉ ngờ.
Đừng nói là nàng đang cấm túc, cả Nam Quận này e rằng cũng không tìm được ai biết cách thêu hai mặt… Nàng là một ‘Vương phi bị cấm túc, bị vứt bỏ thì từ đâu mà học được kỹ thuật thêu hai mặt như vậy?
Nghe Triệu hoàng hậu cứ mở miệng ra lại nói “đồ vô dụng”, Nam Cung Nguyệt rõ ràng không thể chấp nhận được.
Nàng ta cau mày, bưng tách trà trước mặt lên, che lấp sự không hài lòng trên khuôn mặt.
Nam Cung Nguyệt không nói gì cả.
“Nghe nói hôm qua, hai người lão Nhị cũng đến phủ Minh Vương, ngươi có hỏi qua Vân Khương Mịch, bọn họ đến làm gì không?”
“Cái này… Con không có hỏi” Nam Cung Nguyệt hơi cau mày.
“Vô dụng!” Triệu hoàng hậu hạ giọng khiển trách: “Hiện giờ Hoàng thượng đang xem trọng lão Thất hơn, chẳng lẽ ngươi không lo lắng hay sao? Lúc này lão Nhị đến phủ Minh Vương, không chừng là muốn cùng với lão Thất kết bè kết phái”
Nếu nói như vậy, Mặc Vân Đức và Mặc Vân Khinh cũng không phải là đang kết bè kết phái sao?
Nam Cung Nguyệt cười khẩy trong lòng nhưng trên mặt vãn không biểu cảm gì: “Con không biết ạ”
“Ngươi và Đức Nhi đúng là giống nhau, không tranh không cướp không có chí tiến thủ. Nhưng cũng không nghĩ thử xem, nếu không tranh không cướp thì sau này sẽ phải làm sao?”
Trong lòng Triệu hoàng hậu đã không nghiêng về bên nào, một lòng hướng về Mặc Vân Đức.
Nếu như Vương gia lại tranh đoạt với Mặc Vân Đức, e là Triệu hoàng hậu lại phải răn dạy, quở mắng hắn ta huynh đệ tương tàn rồi…
Nhưng lúc này, bà ta lại nói bọn họ không có chí tiến thủ…
Nam Cung Nguyệt càng nhíu mày chặt hơn.
“Bỏ đi! Bổn cung không thèm nói ngươi nữa”
Thấy sắc mặt nàng ta lộ vẻ không hài lòng, dù gì cũng là Đông Quận công chúa, Triệu hoàng hậu đành phải đổi giọng: “Ngươi và Vân Khương Mịch qua lại với nhau cũng tốt, vừa vặn có thể trông chừng bọn họ”
“Đức phi được Hoàng thượng sủng ái nhiều năm, lão Thất lại là một người trầm lặng ít nói, không thích qua lại với người khác. Động tĩnh ở phủ Minh Vương cũng chỉ có thể từ chỗ Vân Khương Mịch mà hành động”
Dù sao đi nữa trong mắt bà ta, Vân Khương Mịch cũng chỉ là một kẻ vô dụng, muốn thăm dò tin tức từ chỗ nàng chắc chắn rất dễ dàng.
Triệu Hoàng hậu đã nghĩ vậy.