Lúc nãy ở đầu đường, khi Vân Khương Mịch giải thích thân thế của cậu bé với đám người Mặc Hàn Vũ, đứa bé này cũng biết phải phối hợp với mẫu thân nhà mình ra sao.
Cậu bé gật đầu: “Đã biết, mẹ nuôi”
Phong Bảo nắm tay Chu Điềm Nguyệt dẫn cô bé ra ngoài.
Như Minh vội vàng đưa kẹo hồ lô cho gã sai vặt rồi đi theo Phong Bảo.
Hiện giờ ở vương phủ, hắn ta là một “bảo mẫu” trông coi hài tử tận tâm tận lực Cho dù tiểu công tử chỉ bị trầy da, chủ tử cũng sẽ đánh gãy chân chó của hắn ta!
Vân Khương Mịch dặn dò hạ nhân, bảo bọn họ đến chính sảnh chuyển lời cho Mặc Lệ Nga rằng: “Nói Lệ Nga đến phòng bếp chờ ta một lát, chút nữa nàng sẽ làm trợ thủ cho ta. Một lúc nữa ta sẽ qua đó.”
“Vương gia, ngài chiêu đãi nhị ca và nhị tẩu cho tốt”
“Ừ”
Mặc Phùng Dương gật đầu, không có nửa câu phản kháng.
Thấy thế, Mặc Hàn Vũ chậc lưỡi: “Nhìn xem nhìn xem, hiện giờ lão Thất bị Khương Mịch quản đến ngoan ngoãn như vậy!”
“Vậy còn chàng?”
Chu Vũ Oanh dùng ánh mắt hình viên đạn mà nhìn hắn ta: “Ta không quản chàng được?”
“Không phải, bổn vương thuận miệng nói mà thôi…”
Mặc Hàn Vũ cười khan một tiếng. Sau đó mấy người đứng lên đi về phía chính sảnh.
Chu Vũ Oanh chà xát hai tay: “Mịch Nhi, tỷ cũng đến phòng bếp làm trợ thủ cho muội đi!”
“Không cần đâu nhị tẩu, tỷ thân kiều thịt quý, trông không giống là người biết nấu ăn? Tỷ đi chơi bài với bọn họ đi, bữa tối còn phải đợi thêm một lúc nữa”
Vân Khương Mịch vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Nàng nói không sai, bất luận là khi ở nhà họ Chu hay là khi đã gả vào phủ Hàn Vương, Chu Vũ Oanh đều là người mười ngón không dính nước mùa xuân.
Câu nói lúc nãy của nàng ta cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi.
Nghe Vân Khương Mịch nói như vậy, Chu Vũ Oanh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Mịch Nhi, vậy vất vả cho muội rồi!”
Vân Khương Mịch khế cười, nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Mặc Lệ Nga đã ở trong phòng bếp chờ nàng: “Thất tẩu, tỷ cũng biết mà, sao bổn công chúa có thể làm trợ thủ chứ? Có phải tỷ có chuyện muốn nói với muội không?”
Hôm nay nha đầu này thật thông minh.
Vân Khương Mịch khẽ gật đầu, nói ra chuyện của Phong Bảo.
Mặc Lệ Nga lập tức đồng ý, hơn nữa còn võ ngực bảo đảm: “Thất tẩu yên tâm! Thân thế của Phong Bảo, chỉ có tỷ và Thất ca mới có tư cách tuyên bố”
“Trước khi hai người mở miệng, muội tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ người nào! Bao gồm cả mẫu phi!”
Vân Khương Mịch cảm động, vui mừng nhìn nàng ta.
“Diễn trò phải diễn cho giống, muội giúp ta lột tỏi đi”
Vì tỏ vẻ muốn cảm tạ Mặc Lệ Nga, nàng liền đưa cho nàng ta một đống tỏi lớn.
Mặc Lệ Nga: “…”
Nàng ta nhăn mũi, bắt đầu lột tỏi trong đau khổ.
Màn đêm vừa mới buông xuống, bữa tối đã chuẩn bị xong.
Nha hoàn bà tử tự động mang thức ăn lên. Vân Khương Mịch thay đổi váy áo, mới vừa bước vào thiện phòng đã thấy Phong Bảo chạy lại đây: “Mẹ nuôi, Chu Tiểu Béo là một con quỷ thích khóc. Con không muốn chơi với nàng!”
Chu Tiểu Béo?
Thằng nhóc này, từ lúc nãy đến giờ còn chưa được nửa canh giờ, thế mà đã đặt biệt danh cho người ta?
Vân Khương Mịch dở khóc dở cười, đưa mặt nạ trong tay cho Phong Bảo: “Mẹ nuôi mang mặt nạ cho con, sau đó dẫn con đi ăn đồ ngon”
Phong Bảo nghe lời mang mặt nạ lên.