Nói là bị đập một gậy vào đầu thì không bằng nói là bị tạt một chậu nước lạnh vào đầu thì đúng hơn.
Trời đã vào thu, gió lạnh cuồn cuộn quét qua cơ thể ướt đẫm vì bị nước lạnh tạt vào người của Vân Khương Mịch khiến nàng cảm thấy lạnh thấu xương.
Nàng gạt nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn.
Trên tường cao, không thấy ai cả.
Nhưng giọng nói của Mặc Lệ Nga truyền đến từ phía sau cửa: "Vân Khương Mịch, ngươi chính là một con rệp! Là con rệp khiến bổn công chúa chán ghét nhất!"
"Hôm nay để bổn công chúa ta dạy cho ngươi một bài học!"
"Ngươi nên biết rằng, điều xấu xa mà trước đó người làm với bổn công chúa đã gây nên bao nhiêu tổn thương đối với ta!".
"Mau cút đi! Bổn công chúa không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét này của người nữa!"
Một tiếng "bịch" như thể cái chậu bị Mặc Lệ Nga ném xuống đất vang lên: "Sau này, bổn công chúa mà gặp lại ngươi lần nữa thì thứ hắt vào người sẽ là nước bẩn trong bộ chứ không còn là nước sạch nữa đâu!"
Mặc Lệ Nga quả thật là vô cùng ghét nàng.
Vân Khương Mịch rùng mình một cái.
Những cung nhân đi ngang qua thấy thế cũng vội vàng cúi đầu bước tiếp.
Đi rất xa rồi họ mới cẩn thận ngoái đầu nhìn lại nhưng nàng vẫn đứng đó, không có ý rời đi.
Vân Khương Mịch rất lạnh.
Nàng cũng không phải kẻ cuồng ngược, không cần vì tỏ thành ý của mình mà ướt nhẹp đứng đây cho người ta chế giễu.
Nếu như để nhiễm lạnh, Phong Bảo sẽ lại lo lắng.
Chỉ hy vọng bây giờ trong không gian có thể xuất hiện một bộ đồ sạch thì hay rồi.
Suy nghĩ này vừa mới nảy ra thì một bộ quần áo sạch sẽ thực sự xuất hiện trong không gian Vân Khương Mịch vui như mở cờ trong bụng, thở phào một hơi.
Nàng nhìn quanh bốn phía sau đó bước vào một thiền điện cách đó không xa để thay bộ đồ đã ướt này ra.
Đáng tiếc ở đây không có điện, không có máy sấy...!Trong lúc nàng còn đang nghĩ ngợi thì trong không gian lẳng lặng xuất hiện một cái máy sấy, nhìn qua thì công suất cũng không nhỏ.
"Điện không có, có máy sấy thì có tác dụng gì?" Lúc này đây, không gian không hề phản ứng lại.
"Xem ra cũng chẳng phải thứ vạn năng gì! Nếu như có thể mang điện đến cho ta thì mới được coi là lợi hại."
Vân Khương Mịch nhổ nước bọt nói một câu.
Vừa dứt lời, máy sấy trong tay đột nhiên biến mất thay vào đó là một cái khăn lông sạch sẽ xuất hiện.
Nàng không thể làm gì khác hơn là tốn sức dùng khăn lông lau khô tóc.
Nửa tiếng sau, nàng lại một lần nữa xuất hiện ở trước cửa cung Vị Ương.
Mặc Lệ Nga nghe được tin báo của hạ nhân thì nổi giận đùng đùng đi về phía cửa.
Nàng ta đứng sau cửa xem xét tình hình bên ngoài, thấy nàng lại đến thì cười lạnh nói: "Sao nào? Ngươi muốn nếm thử mùi nước bẩn sao?"
"Cửu công chúa, ta có lời muốn nói với muội"
Vân Khương Mịch vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Hy vọng muội có thể ra đây gặp ta một lần, để ta có thể giải thích rõ ràng với muội"
"Ngươi muốn gặp thì ta phải gặp sao? Ngươi là cái thá gì?"
Mặc Lệ Nga không chút khách khí mằng: "Vân Khương Mịch ta nói cho ngươi biết, cho dù thất ca ca có giải trừ cẩm túc cho ngươi thì ở chỗ bổn công chúa ta, ngươi vẫn chỉ là một kẻ bỉ ổi!".
vị Cửu công chúa này, tuổi tác không lớn lắm nhưng tính tình thì lại không được tốt.
Lúc mẳng người cũng đưa ra từng cái từng cái lý do một.
Vân Khương Mịch liếc mắt: "Muội hiểu rõ tính cách của Thất ca ca muội"
"Nếu như ngài ấy đã giải trừ cẩm túc cho ta thì muội phải biết rằng, ngài ấy tin tưởng ta.
Ta tiến cung là vì muốn giải thích rõ ràng chuyện xảy ra vào bốn năm trước với muội"
Câu này của nàng khiến cảm xúc của Mặc Lệ Nga càng thêm kích động.
"Ngươi còn dám nhắc đến việc bốn năm trước với bổn công chúa?" Giọng nói the thé của nàng ta vang lên: "Ngươi cút cho ta! Ngươi cút đi cho ta!" Có thể là do quá mức tức giận, nộ hoả công tâm mới khiến Mặc Lệ Nga trực tiếp ngất xỉu.
Tiếng gọi hốt hoảng của chúng cũng nhận từ bên trong truyền ra: "Công chúa, Công chúa.." "Cửu công chúa làm sao vậy?"
Vân Khương Mịch dán mắt vào khe cửa nhôm vào trong thì thấy Mặc Lệ Nga té ngã trên mặt đất, mấy cung nữ bên cạnh ba chân bốn cẳng đỡ nàng ta dậy, chẳng có ai rảnh mà trả lời nàng.
"Ta có thể cứu muội ấy!" Nàng vội vã nói lớn: "Để ta vào trong đi!" Đáng tiếc, cửa vẫn đóng chặt như cũ.
Nhưng không bao lâu sau, một tiểu cung nữ từ bên trong đi ra, nhắm thẳng về phía thái y viện sải bước.
Vân Khương Mịch sợ chuyện này mà lầm ầm lên, sự oán hận của Đức phi nương nương đối với nàng sẽ lại chất cao hơn một tầng thế nên nàng vội vàng giữ tay tiểu cung nữ đó lại: "Đứng lại!"
"Bổn vương phi có thể cứu công chúa, không cần mời thái y"
Nàng vừa nói vừa kín đáo dúi vào tay tiểu cung nữ đó một thỏi bạc.
"Cái này..."
Tiểu cung nữ do dự.
"Nếu ta thật không có cách nào cứu được Cửu công chúa thì đến lúc đó người đi mời thái y tới cũng không muộn! Thế nhưng ta chắc chắn có thể cứu được Cửu công chúa, muội ấy chỉ vì tức giận quá nên mới ngất đi thôi"
Vân Khương Mịch nói nhanh: "Để ta vào trong đi."
Tiểu cung nữ vốn vẫn còn đang cảm thấy khó xử thì Vân Khương Mịch đã không để nàng ta có cơ hội suy nghĩ lâu hơn, nàng dứt khoát bước chân qua cánh cửa đi vào trong.
Đây là tự ý xông vào! "Minh vương phi, ngài chờ một chút!" Tiểu cung nữ hoảng loạn chạy theo nàng.
Thế nhưng tốc độ đi của Vân Khương Mịch rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi vào trong tầm điện.
Lúc này đây, vài cung nữ với vẻ mặt lo lắng đang vây quanh chiếc giường nơi Mặc Lệ Nga nằm.
"Tránh ra hết đi." Nàng bước đến gần, vô cùng lưu loát mà sai bảo đảm cung nữ: "Mở cửa sổ thông khí." "Chuẩn bị nước nóng"
Mấy cung nữ vội vàng dựa theo lời nàng nói mà làm, đến khi lấy lại tinh thần thì mới nhận ra chẳng biết từ lúc nào nàng đã tiến vào trong rồi.
Tiểu cung nữ theo sau nàng khẩn trương nói: "Các tỷ tỷ, là Minh vương phi tự ý tiến vào, nô tỳ ngăn cản không được..."
"Các ngươi không nên trách nàng! Cửu công chúa vì tức giận quá độ mà ngất đi, ta châm cứu cho muội ấy rồi sẽ tỉnh ngay thôi."
Vân Khương Mịch bắt mạch cho Mặc Lệ Nga xong thì nói với nhóm cung nữ đứng bên cạnh.
"Châm cứu?"
Cung nữ đứng đầu là đại cung nữ hầu hạ bên người Mặc Lệ Nga, Mạt Liên.
Nàng ta cau mày, hiển nhiên là không tin Vân Khương Mịch: "Minh vương phi, cho dù là ngài có ý tốt hay là có mục đích gì khác cũng được.
Nô tì khuyên ngài không nên có những ý đồ không nên có"
"Ở đây là hoàng cung! Hoàng thượng và Đức phi nương nương sẽ nhanh chóng đến đây." Ý nàng ta là sợ nàng động chân động tay gì đó với Mặc Lệ Nga sao.
Có thể thấy nguyên chủ này khiến người khác chán ghét đến mức nào!
Vân Khương Mịch họ nhẹ một tiếng nói: "Nếu các ngươi đều không tin ta thì có thể đi mời thải y đến đây.
Chỉ có điều, với tình huống hiện tại của Cửu công chúa thì phải nhanh chóng giúp muội ấy tỉnh lại"
"Bằng không thì, tức giận hại thân thể"
Nàng cố ý tỏ vẻ như tình huống hiện tại của Mặc Lệ Nga đã vô cùng nghiêm trọng.
Nhóm cung nữ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Mạt Liên mới cắn răng nói: "Ngài đảm bảo sẽ không làm gì với công chúa nhà chúng ta?"
"Ta đảm bảo"
Vân Khương Mịch giơ mấy ngón tay lên nói: "Nếu ta có ý xấu gì với muội ấy thì đừng nói là hôm nay ta không bước ra khỏi cửa cung này được.
Cho dù có ra được thì các ngươi nghĩ rằng vương gia sẽ bỏ qua cho ta sao?"
.