“Đúng vậy, tập thể dục sáng sớm! Ông ngoại lớn tuổi rồi, đi tập thể dục sáng sớm để thân thể khỏe hơn mới phải. Không bằng con dạy ông ngoại Thái cực quyền nhé?”
Nói xong, không chờ Cố Bắc Trung đáp lời, Vân Khương Mịch cầm cổ tay của ông, dẫn ông đến hậu hoa viên.
Cố Bắc Trung đánh Thái cực quyền xong, chỉ cảm thấy rất sảng khoái.
“Thái cực quyền này không tệ, sau này mỗi ngày ta đều dậy sớm tập.”
“Được! Ông ngoại kiên trì nhé!”
Vân Khương Mịch vỗ vai của ông như thể hai người là huynh đệ và nói: “Kiên trì mới có thể gừng càng già càng cay!”
Vân Khương Mịch nhìn trời đã sáng lên, lòng bàn chân nàng như bôi dầu mà chuồn đi.
Chờ nàng đi xa, Cố Bắc Trung mới thu tay, bất tri bất giác nói: “Không đúng! Không phải ta muốn ngăn nha đầu này lại sao? Tại sao lại bị nó gây nhiễu?”
Nhưng Cố Bắc Trung đã không nhìn thấy bóng dáng Vân Khương Mịch đâu, ông chỉ có thể lắc đầu trở về phòng rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng.
Sau đó giảng bài cho Phong Bảo.
Sau nửa giờ, Vân Khương Mịch đã ra khỏi kinh thành.
Nàng lấy một con ngựa không biết từ đâu ra, con ngựa ra khỏi kinh thành thì chạy vùn vụt như bay, rất nhanh đã bỏ lại kinh thành xa xa ở đẳng sau.
Chừng hai canh giờ sau, Vân Khương Mịch đến dưới chân một ngọn núi lớn, cao ngất…
Ngẩng đầu lên nhìn cũng không nhìn thấy đỉnh của ngọn núi đồ sộ này, lưng chừng núi còn bị một tầng sương mù bao phủ.
Nơi này bốn bề đều là núi, cây cối xanh um tùm, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gầm rú của dã thú. Phóng tâm mắt ra xa cũng chỉ nhìn thấy rừng rậm không có điểm cuối, chẳng có lấy một nông trại.
Thật khó mà tin được, cách Kinh Thành hai canh giờ đi đường lại có một khu rừng hoang sơ nguyên thủy như vậy.
Nơi này giống như chốn ở của thần tiên, không nhiễm khói lửa bụi trần, không có tục nhân quấy nhiễu.
Con đường sau đó gồ ghề gian nan, ngựa cũng không đi nổi.
Vân Khương Mịch chỉ có thể tự leo lên núi bằng sức mình.
Nàng quay người vuốt ve đầu con ngựa rồi nhẹ giọng nói: “Trở về đi! Tìm một nơi nào đó trốn vào. Nhớ rằng trên đường không được dừng lại tránh cho người khác bắt được… ăn thịt ngươi!”
Con ngựa phát ra tiếng thở phì phì.
Vân Khương Mịch võ võ mông ngựa sau đó nó phóng đi ngay lập tức.
Nàng không nhìn về phía đó nữa chuẩn bị leo lên núi.
Trên đường đi cỏ dại mọc thành bụi dường như không nhìn thấy đường đi cũng chẳng có chỗ đặt chân.
Mỗi khi gặp mấy trường hợp như vậy Vân Khương Mịch đều thấy xúc động bùi ngùi tại sao nàng không biết khinh công chứt Nếu như có thể bay tới bay bay lui giống như Mặc Phùng Dương, không gặp trở ngại thì nàng cần gì phải vừa thở hổn hển vừa leo lên núi thế này!
Cũng may sau nhiều lần thăm dò nàng đã có thể tìm được đường tắt lên núi một cách chính xác. Dù như vậy nhưng khi nàng leo được lên núi cũng là chuyện của hai canh giờ sau rồi.
Vân Khương Mịch ngã xuống đất, mệt như một con lợn vậy.
Bây giờ đã là giờ Mùi.
Vào ngày thường thì giờ này đã sớm lên núi rồi nhưng sáng nay lại bị ngoại tổ phụ ngăn cản…
Vân Khương Mịch vừa nằm lên một tảng đá lớn để nghỉ ngơi thì phía sau lưng vang lên một tiếng hừ nhẹ: “Mịch nha đầu, hôm nay ngươi đến muộn rồi! Phạt ngươi cho ta nhiều thêm hai bình rượu.”
“Nghĩ hay lắm!”
Đến đầu Vân Khương Mịch cũng chẳng quay lại, thở phì phò nói: “Hôm nay ta có việc.”
Ngọn núi này tên là núi Vân Vụ.
Bởi vì quanh năm có mây mù che phủ nên mới gọi như vậy.