Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Nghiên Tuyết giãy dụa trong nước sông, Mặc Phùng Dương ra lệnh cho cung nhân: “Còn không mau chóng xuống cứu người?” Nhóm Mặc Quốc Thiên cũng đã đi đến đình nghỉ mát Mặc Vân Khinh thấy người rơi xuống lại là Tân Nghiên Tuyết và Vân Khương Mịch…
Lúc này đã xông lên chất vấn: “Lão Thất! Đệ quản giáo Vương Phi ra sao vậy? Nghiên Tuyết không biết bơi, sao Vân Khương Mịch lại đẩy nàng xuống nước?!” Không thèm nói lý!
“Lão Tam, chớ nói nhảm” Mặc Quốc Thiên trầm giọng quát: “Nếu Khương Mịch đẩy Nghiên Tuyết xuống” “Thì tại sao lại phải nhảy xuống cứu nàng lên?” Mặc Vân Khinh không trả lời được, không cam lòng đứng ở một bên Phụ hoàng quả nhiên thiên vị lão Thất!
Dưới sự giúp sức của cung nhân Tân Nghiên Tuyết và Vân Khương Mịch cùng nhau lên bờ.

Tân Nghiên Tuyết lạnh cóng đến run lẩy bẩy, Triệu Hoàng Hậu vội vàng sai bảo cung nhân phủ thêm áo choàng cho nàng ta.

Toàn thân nàng ta ướt đẫm, tóc cũng ướt sũng dán vào trên mặt.

Nhìn hết sức đáng thương Đức Phi cực kì hận Vân Khương Mịch, không lên tiếng, cũng không sai bảo cung nhân phủ thêm áo choàng cho nàng.

Lúc Vân Khương Mịch nhảy xuống, đã tháo áo choàng của Mặc Phùng Dương ra.

Lúc này hắn bước lên, tự mình lấy áo choàng khoác lên người nàng.


Thấy thế, Tân Nghiên Tuyết thất vọng nhìn về phía Mặc Vân Khinh.

Phía sau hắn ta, Vân Ngọc Linh đang đáng thương đứng đó… Chuyện hạ độc lần trước, món nợ đó nàng còn chưa tính với Vân Ngọc Linh đâu, tiểu tiện nhân này còn dám câu dẫn Vương Gia trước mặt mọi người!
Tân Nghiên Tuyết hận nàng ta vô cùng.

Nhưng trước mắt, không phải là lúc để truy cứu chuyện này, Mặc Quốc Thiên sai bảo cung nhân dẫn các nàng đi.

Sau một lúc sửa soạn loại, Vân Khương Mịch vừa nhảy mũi vừa đi vào điện Thái Hòa.

Tân Nghiên Tuyết đến trước nàng một bước, lúc này đang quỳ trong đại điện, khóc lóc thảm thiết.

Các vũ cơ đã lui ra.

Bá quan và các nữ quyến, nhìn Vân Khương Mịch đang bước đến bằng ánh mắt phức tạp.


Nhóm người Mặc Quốc Thiên ngồi trên ngai vàng, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Thấy nàng tiến đến, Đức Phi gầm lên đầu tiên, gào thét một tiếng: “Vân Khương Mịch, ngươi còn không quỳ xuống?!” Quỳ xuống?
Tại sao nàng phải quỳ?
Khóe mắt Vân Khương Mịch liếc nhìn về phía Mặc Phùng Dương, thấy thần sắc hắn khó lường, biết hắn sẽ không tùy ý bọn họ ức hiếp nàng.

Thế là, nàng chậm rãi quỳ xuống: “Xin hỏi mẫu phi, con dâu đã phạm vào lỗi gì?” Không chờ Đức Phi mở miệng, Ứng Quốc Công Vân Bách Tùng đứng bên phải đã thấp giọng răn dạy: “Minh Vương Phi, không được vô lễ! Chuyện ngươi đẩy Doanh Vương Phi xuống nước, ngươi muốn giải thích thế nào?” Quả nhiên, Tân Nghiên Tuyết đã nói là nàng đẩynàng ta xuống nước?
Mặc Phùng Dương ở đây biết tình hình thực tế.

Tại sao hắn không giải thích giúp nàng?
Chẳng lẽ, hắn vẫn đứng về phía Tân Nghiên Tuyết?
Vân Khương Mịch đột nhiên cười tự giễu: “Ứng Quốc Công, ai nói với ông rằng, là bổn Vương Phi đẩy Doanh Vương Phi xuống nước?” “Chuyện này…” Vân Bách Tùng lộ vẻ khó xử.

Vừa rồi, chính xác là không ai nói nàng đẩy Tân Nghiên Tuyết xuống nước.

Dù sao, Tân Nghiên Tuyết vốn nói là: “Đều là ta không tốt, khiến Minh Vương Phi hiểu lầm quan hệ của ta và Minh Vương! Đầu là lỗi của ta, không liên quan gì đến Minh Vương Phi” Trong lời nói của nàng ta cũng không đề cập đến Vân Khương Mịch đẩy nàng ta xuống nước.

Nhưng ý trong lời nói, lại chính là như thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK