Thấy cửa cung sớm đã khóa, Đức phi lập tức ra lệnh cho cung nhân tìm chìa khóa tới mở cửa.
Một lát sau, mồ hôi sau lưng khiến bà cảm thấy lành lạnh, cả người run bần bật đứng trong gió.
Thân thể bây giờ của Đức phi đã không bằng lúc trước, vừa đổ mồ hôi lại gặp gió, nóng rồi lại lạnh. Trong nháy mắt, bà cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, đầu óc cũng hơi choáng.
Nhưng nhờ vào “một thân chính khí”, Đức phi quyết định tạm thời xem nhẹ sự không thoải mái này.
Chỉ cần có thể nhìn thấy cháu trai…
Dựa theo lời nói của Mặc Lệ Nga, hài tử kia chắc chắn là cháu trai của bà!
Cho nên chuyện gì bà cũng bất chấp!
Trong tình huống bình thường, đêm hôm khuya khoắt muốn xuất cung thì phải được Mặc Quốc Thiên và Triệu Hoàng hậu ứng chuẩn. Nhưng trước mắt Đức phi bất chấp tất cả, nhất quyết phải xuất cung.
Rất nhanh Đức phi đã tới phủ Minh Vương.
Bây giờ đã là giờ Hợi, khắp phủ Minh Vương đều yên tĩnh.
Gõ cửa một lúc lâu gã sai vặt mới bừng tỉnh, vội vàng bảo người gác cổng mở cửa.
Khi nhìn thấy người đến là Đức phi…
Gã còn tưởng rằng mình nhìn lầm, cuống quít xoa mắt: “Nương nương? Sao người lại tới đây? Nô tài còn tưởng rằng Vương gia nhà mình đã trở về!”
“Phùng Dương còn chưa về?” Đức phi bước vào cửa.
“Dạ chưa, Vương gia đến Thần Cơ Doanh, nói là đêm nay có chuyện quan trọng” Gã sai vặt đóng cửa lại, đang định hỏi xem Đức phi có muốn sai người báo cho Vương gia rằng bà đã tới hay không…
Song, gã vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của Đức phi.
Đức phi đi đến viện Ánh Nguyệt trước tiên.
Ngày thường bà quan tâm Mặc Phùng Dương nhất, nhưng đêm nay lại vội không chịu được mà muốn nhìn thấy hài tử lớn lên trông rất giống Mặc Phùng Dương kia.
Giờ này, viện Ánh Nguyệt đã tắt đèn từ sớm.
Lý ma ma và Tế Vân đi phía sau lưng Đức phi vội vàng tiến lên gõ cửa.
Gõ một lúc lâu, Như Ngọc mới ra mở cửa.
Thấy người ngoài cửa vậy mà là Đức phi, nàng ấy lắp bắp kinh hãi, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường: “Nương nương, đã trễ thế này sao người còn đến?” Như Ngọc mời Đức phi vào cửa.
“Vân Khương Mịch đâu?” Đức phi vội vàng hỏi.
“Vương phi đã nghỉ ngơi” Như Ngọc vừa mới trả lời xong đã thấy phòng của Vân Khương Mịch sáng đèn.
mắt nhìn nàng: “Bổn cung cảnh cáo ngươi! Hài tử kia chính là huyết mạch của Hoàng thất, là cháu trai của bổn cung!”
“Tốt nhất ngươi nên để Bổn cung nhìn hài tử kia!” Vân Khương Mịch mừng thầm trong lòng, song trên mặt lại lộ ra vài phần khó xử: “Mẫu phi, người đang nói gì vậy?”
“Hài tử kia Vương gia không nhận, nói rằng đó không phải là con của ngài ấy, là đứa con hoang mà con dâu và gia đỉnh kia… Con dâu nào dám để người nhìn thấy hài tử đó?”
“Ngươi còn muốn gạt bổn cung!” Đức phi trừng mắt nhìn nàng: “Lệ Nga đã nói hết cho bổn cung nghe rồi!” Chuyện Mặc Lệ Nga sẽ nói cho Đức phi Vân Khương Mịch đã sớm đoán được.