Nhưng Mặc Phùng Dương vẫn hỏi Phong Bảo: “Bánh ngọt là cái gì?”
“Nó ăn rất ngon! Ngươi chưa ăn cũng chưa từng thấy nhỉ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Bảo đắc ý.
Như Minh lại gần: “Tiểu công tử, ăn có ngon thật không?”
Mặt Như Vân đầy khinh bỉ: “Nhìn ngươi chưa từng gặp việc đời kìa!”
“Ngươi thấy chưa? Ngươi có biết bánh ngọt là cái gì không?”
Như Minh mất hứng.
Như Vân hừ nhẹ một tiếng, không tốn nước miếng cùng Như Minh nữa, mà ngồi chồm hổm xuống nhìn Phong Bảo cởi ra và cầm chiếc mặt nạ trên tay: “Tiểu công tử, nói cho Như Vân ca ca biết bánh ngọt là cái gì đi?”
Như Minh: “Vừa rồi là ai nói ta chưa từng gặp việc đời hả?”
“Tên nhà quê.”
Như Vân khinh bỉ khạc ra mấy chữ.
Tên nhà quê Như Minh lại bùng nổ: “Như Vân, ta muốn một đấu một với ngươi!”
“Một đấu một thì một đấu một, ta sợ ngươi à?”
Như Vân tung người nhảy một cái đến chỗ rộng rãi hơn.
Tên nhà quê Như Minh đi theo sát, hai người nhanh chóng thì đánh nhau.
Tiểu đại nhân Phong Bảo nhìn hai người đánh nhau thì lắc đầu: “Ai dà, thật là không hiểu chuyện! Đánh nhau vì bánh ngọt”
Không chỉ là Như Vân và Như Minh chưa từng thấy bánh ngọt.
Ngay cả Mặc Phùng Dương cũng chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói đến.
Tên nhà quê Mặc Phùng Dương nhíu mày nhăn trán: “Nếu bây giờ đã biết hôm nay là sinh nhật bổn vương, chẳng lẽ các ngươi không bày tỏ gì sao?”
“Bày tỏ, ngươi muốn bày tỏ thế nào?”
Vân Khương Mịch khoanh tay chống càm, cổ hơi nghiêng về phía trước: “Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ?”
Phong Bảo lập tức vỗ tay, vui sướng hát lên: “Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!”
Mặc Phùng Dương: “… Hai ngươi còn có thể qua loa lấy lệ nữa à”
Phong Bảo cười hì hì nhào qua, ôm bắp đùi Mặc Phùng Dương: “Cha giả, sinh nhật vui vẻ! Chúc ngươi đã già thêm một tuổi!”
Mặc Phùng Dương: “…
€ó lời chúc phúc như vậy sao?
“Cha giả, chúc ngươi phát tài, lấy bao lì xì ra đi”
Mặc Phùng Dương một lần nữa Vân Khương Mịch ở bên cạnh đã sắp cười đến co rút.
Tiểu tử hay lắm.
Quả là chân truyền của nương.
“Phong Bảo, hôm nay là sinh nhật bổn vương. Sao không phải con tặng quà cho bổn vương, mà lại đưa tay xin bổn vương tiền lì xì?”
Mặc Phùng Dương ngồi xuống, nhẹ nhàng ấn trán Phong Bảo.
Lúc đầu, khi Vân Ngọc Linh lần đầu tiên đến cửa, Phong Bảo đã được Vân Ngọc Linh tặng tiền lì xì.
Cho nên tất nhiên Mặc Phùng Dương biết tiền lì xì là cái gì.
“Nào có chuyện lấy tiền lì xì của trẻ con, cha giả không biết xấu hổ à”
Phong Bảo ghét bỏ nhìn hắn.
Phong Bảo suy nghĩ một chút: “Nhưng nếu hôm nay là sinh nhật của ngươi, vậy ta cũng nên tặng ngươi mua quà sinh nhật! Ta… Ta cho ngươi mặt nạ khỉ nhỏ này vậy!”
Phong Bảo vừa nói, vừa vật đưa mặt nạ trong tay tới.
“Con cho bổn vương thật à?”