Hôm nay là Chương ngự trù, Hoàng ngự trù, và Cổ ngự trù đang làm nhiệm vụ.
Ba người bị dẫn ra bên ngoài, còn có mười mấy cung nhân lặt vặt cũng bị mang tới.
Đức phi đã uống thuốc giải độc, Dương thái y ở một bên chăm sóc.
Vân Khương Mịch, Mặc Phùng Dương và Mặc Quốc Thiên ra ngoài điện.
Đám người Chương ngự trù đã chờ ở ngoài điện.
Thấy họ đi ra, tất cả đều quỳ xuống thỉnh an.
Mặc Quốc Thiên đã sớm không kiềm chế được sự tức giận trong lòng, nhìn thấy những người này lại giận dữ. Cũng không ngẩng đầu lên mà vung tay: “Trước tiên kéo mỗi người xuống đánh hai mươi bản rồi lại thả vào trả lời!”
Vài ngự trù và cung nhân lập tức trợn tròn mắt.
Tiếng cầu xin tha thứ ngập tràn, âm thanh đó thắng cả tiếng ếch nhái ngày hè trong ruộng lúa.
Vân Khương Mịch ngáp một cái, cũng không ngăn cản.
Cho dù những người này có vô tội hay không, Đức phi trúng độc, vốn là chuyện lớn.
Nếu không có thuốc giải, thậm chí bọn họ còn phải đền cả tính mạng, chôn cùng Đức phi!
Đêm nay đánh bọn họ một chút, cũng để bọn họ nhớ thật kỹ thật lâu. Sau này chuyện của cung Vĩnh Thọ, phải cần tỉ mỉ cẩn thận mới được.
Ngự Lâm quân tiếng vào, dẫn mười mấy người đuổi ra ngoài.
Sau một hồi bản kêu bốp bốp, ai cũng nửa sống nửa chết bị ném trước mặt Mặc Quốc Thiên.
“Bây giờ, ai sẽ trả lời câu hỏi của trẫm”
Mặc Quốc Thiên ngồi nghiêm chỉnh, thân thể uy nghiêm thẳng tắp, sắc mặt nghiêm trọng.
Mặc Phùng Dương cũng ngồi chấn chỉnh, sắc mặt u ám lạnh lẽo.
Chỉ có Vân Khương Tịch nâng má, ngồi trên ghế như vũng bùn nhão, còn bắt chéo chân… Có lúc lại móc mũi, không có chút hình tượng Vương phi.
Trong lúc vô tình ánh mắt của Mặc Quốc Thiên đảo qua, lập tức rét lạnh.
Nha đầu thối này, vậy mà lại móc mũi?
Đúng là tổn hại hình tượng!
Quả thật là tổn hại hình tượng!
Mặc Quốc Thiên không muốn nhìn nữa, chỉ có thể tiếp tục nhìn về phía ngự trù và cung nhân hấp hối đang quỳ: “Nếu không thành thật trả lời, trằm lại đánh các ngươi thêm chút nữa”
“Sau đó lôi xuống chém đầu!”
Là dọa chém đầu.
Chẳng qua cũng may, lần này không phải đối với nàng.
Vân Khương Mịch xoa xoa mũi, lại khịt khịt mũi.
Trong mắt Mặc Phùng Dương hiện lên ý cười.
Cho dù ở nơi rất nghiêm túc, chỉ cần có nàng ở đó… dường như bầu không khí đều sẽ thoải mái hơn hai phần.
Đám ngự trù bắt đầu kêu oan.
Dẫn đầu chính là Chương ngự trù, ông ta vội vàng nói: “Hoàng thượng, nô tài oan uổng quá! Hôm nay bữa ăn của Đức phi nương nương, đều do Cổ ngự trù phụ trách”
“Nô tài phụ trách bữa ăn của Hoàng thượng người và Hoàng hậu nương nương, Hoàng ngự trù phụ trách bữa ăn của nhóm phi tần”
“Cổ ngự trù phụ trách bữa ăn của Đức phi nương nương và Thục phi nương nương!”