“Đúng vậy chủ nhân!”
Mặc Phùng Dương khế thở dài: “Nhưng Phong Bảo còn khó giải quyết hơn Vân Khương Mịch! Hai mẹ con này cứng đầu như nhau, thông minh như nhau”
Hắn không thể giải quyết được ai cả!
“Chủ nhân đừng nản lòng! Thuộc hạ và Như Minh nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡi Tinh thần chiến đấu của Như Vân nâng cao.
Chỉ khi cuộc sống của chủ nhân được hạnh phúc trọn vẹn, hai huynh đệ họ mới có những ngày tốt đẹp…
“Bên phía Tân Nghiên Tuyết.”
Đột nhiên giọng điệu của Mặc Phùng Dương trở nên hời hợt: “Tạm thời bổn vương sẽ không giải thích với Mịch Nhi”
Hắn đã giải thích đủ nhiều rồi, Vân Khương Mịch không tin, hắn còn có thể làm gì được?
“Bốn năm trước nàng ta dám gài bãy Mịch Nhi, mưu hại Lệ Nga, lừa dối bổn vương… bổn vương sẽ đích thân tính toán rõ ràng mối nợ này với nàng ta! Chỉ có như vậy, Mịch Nhi mới tin tưởng bổn vương”
Như Vân quay đầu lại nhìn, vẻ mặt của chủ nhân nhà hắn †a vô cùng lạnh lùng, giống như diêm vương tới nhân gian vậy.
“Chủ nhân, ngài có muốn…”
Giết Tân Nghiên Tuyết không?
“Vẫn chưa đến lúc”
Mặc Phùng Dương khoanh tay, đuổi theo hướng Vân Khương Mịch: “Mịch Nhi là vương phi của bổn vương, còn cần ôm mỹ nhân về tay sao?”
Hắn hừ một tiếng, đi xa.
Như Vân gãi đầu, chỉ cảm thấy chủ nhân nhà mình càng ngày càng kiêu ngạo.
Không cần ôm mỹ nhân về thì nhanh tay lên!
Bây giờ vương phi còn không cho chủ nhân động vào đấy!
Đêm nay, Mặc Phùng Dương không đến viện Ánh Nguyệt.
Khi Vân Khương Mịch trở về phủ, Phong Bảo vẫn chưa đi ngủ.
“Con trai, khuya như vậy rồi, sao con còn chưa ngủ?”
Nhìn thấy dáng vẻ ngái ngủ của Phong Bảo, Vân Khương Mịch vội vàng đến gần: “Không phải nương bảo con đi ngủ sớm đi sao? Ngày mai còn phải đi gặp ông cố ngoại.”
“Nương, con gặp ác mộng.”
Phong Bảo mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, ngồi xếp bằng trên giường dụi dụi mắt.
Lúc này Vân Khương Mịch mới phát hiện mái tóc của cậu bé hơi vểnh lên, có lẽ là bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc.
Như Ngọc đang đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng quạt cho cậu bé.
Nghe vậy, Vân Khương Mịch vô cùng đau lòng, vội vàng giang tay ra: “Mau tới đây, nương ôm con.”
Nàng nhẹ nhàng vén mái tóc vểnh lên của Phong Bảo, nhẹ giọng hỏi: “Con gặp ác mộng gì vậy? Nói cho nương nghe xem?”
Phong Bảo chui vào vòng tay nàng rồi ngồi xuống như một con lười nhỏ, ôm chặt lấy eo nàng, áp mặt vào ngực nàng.
Nghe được tiếng tim đập của nàng, cậu bé mới có cảm giác an toàn.
“Con nằm mơ thấy đột nhiên nương mất tích, không thấy nương đâu cả! Rất nhiều người đến đuổi theo con, con cứ chạy, cứ chạy đến một mỏm đá cao rồi ngã xuống…”
Nói xong, người trong lòng khế run.
Có thể thấy Phong Bảo vẫn còn sợ hãi.
Nghe được cơn ác mộng của cậu bé, Vân Khương Mịch vô thức nhớ lại những gì lúc trước Tống Tử Ngư đã nói.
Một ngày nào đó, nàng sẽ thực sự biến mất sao?