Nhìn con dao sắc bén đang chĩa về phía ông ta… Huyền Sơn tiên sinh sợ chết lùi về phía sau vài bước, “Ha ha ha” cười thành tiếng, “Ngươi đang đùa với ta à?”
Mấy chục năm rồi ông ta không xuống núi, nàng lại muốn ông xuống núi “Xuống núi làm gì?”
“Xuống núi để ông nếm được nhiều món ngon hơn”
Vân Khương Mịch trịnh trọng nói.
Đã tiếp xúc với nàng hơn nửa tháng, Huyền Sơn tiên sinh còn không hiểu tính khí của nha đầu thối này sao?
Vẻ mặt nàng càng nghiêm túc thì càng chứng tỏ rằng trong bụng đang tính toán gì đó.
Nếu như bây giờ có thể lắc nàng lên thì chắc chắn có thể nghe thấy ý nghĩ xấu đang sôi “ùng ục” trong bụng nàng!
Huyền Sơn tiên sinh cảnh giác nhìn nàng: “Ta đọc ít sách nên người đừng có mà lừa ta! Chẳng lẽ ngươi muốn lừa ta xuống núi rồi đem đi bán?”
Nhìn ánh mắt giảo hoạt của nàng, loại chuyện này rất có khả năng!
“Sao có thể chứ?”
Vân Khương Mịch trừng mắt nhìn ông ta, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành: “Ngài là Huyền Sơn tiên sinh, ai bán nổi ngài chứ?”
“Nhưng ta chưa từng xuống núi, không biết người dưới núi phức tạp và lợi hại thế nào”
Chưa từng xuống núi?
Vậy thì càng tốt!
Thuận tiên cho nàng bán được “giá hời”.
Vân Khương Mịch cười hớn hở, móc ra một bình Ngũ Lương từ trong không gian: “Vậy ta mua ông trước được không? Đây là tiền đặt cọc! Chỉ cân ông xuống núi cùng ta, khoản còn lại tuyệt đối sẽ rất hậu hĩnh!”
Nàng mở nắp bình ra.
Chóp mũi Huyền Sơn tiên sinh giật giật.
Mùi rượu bay vào trong mũi ông ta, Huyền Sơn tiên sinh giống như con mèo già ngửi được mùi cá, thèm thuồng tiến lên phía trước vài bước.
“Thế nào?”
Vân Khương Mịch lập tức thu hồi bình rượu Ngũ Lương nhét vào trong không gian.
Lần này Huyên Sơn tiên sinh muốn nhìn cũng được, muốn sờ cũng chẳng thấy, muốn cướp cũng không biết cướp từ đâu!
Ông ta cau mày: “Rượu đâu?”
“Có đáp ứng không?”
Vân Khương Mịch nhướn mày nhìn ông ta.
“Nha đầu nhà ngươi, đùa giỡn ta?”
“Có đáp ứng không?”
Vân Khương Mịch kiên trì làm một cái máy nhắc lại”.
Huyền Sơn tiên sinh không còn cách nào: “Ngươi để ta suy nghĩ một chút.”
“Ta cho ông nửa canh giờ”
Vân Khương Mịch quay người tiến vào nhà lá nhóm lửa nướng cá cho ông ta: “Nửa canh giờ sau ông phải cho ta đáp án. Nếu không hôm nay ta sẽ không thể xuống núi, sắc trời rất muộn rồi”
Mặt mày Huyền Sơn tiên sinh ủ rũ ngồi trên tảng đá.
Nhìn khói bếp lượn lờ bay lên, nghe tiếng gà vịt “cục cục” “cạc cạc’ kêu loạn, lông mày ông ta càng nhíu chặt hơn.
Nửa canh giờ sau Vân Khương Mịch bê con cá đã nướng xong ra: “Nếm thử xem?”
Hôm nay nàng nấu cá dưa chua, mùi vị chua cay khiến cho Huyền Sơn tiên sinh thèm đến chảy nước miếng.
“Suy nghĩ thế nào rồi?”
“Ngươi lại cho ta thêm thời gian một đêm để suy nghĩ đi!
Ngày mai ngươi tới ta đảm bảo sẽ cho ngươi một câu trả lời vừa ý, thế nào?”
Vân Khương Mịch lườm ông ta một cái: “Tiên sinh cũng học được cách lạt mềm buộc chặt rồi à?”
“Còn không phải học từ ngươi sao”