Một khi dò hỏi, mới biết sáng sớm hôm nay Tống Tử Ngư đã tới.
Còn tặng cho Vân Khương Mịch lễ vật rất quý trọng.
Mặc Phùng Dương nghĩ không ra, hắn đối xử với nàng chưa đủ tốt sao?
Quãng thời gian này hắn còn cố ý dặn dò Như Vân quét sạch các cửa hàng ở kinh thành. Những gì đáng giá nhất, đẹp đẽ nhất đều tặng cho Vân Khương Mịch.
Sáng sớm hôm nay, toàn bộ viện Ánh Nguyệt đều chất đây các rương hòm và hộp gấm.
Sao nhi tử không khen hắn, trái lại còn quở trách hắn?
Nguyên lời của Phong Bảo nói là: “Ngươi cho rằng đồ vật dùng tiền mua được sẽ khiến mẫu thân vui vẻ sao? Ngươi cho rằng, mẫu thân thật sự thiếu tiền sao!”
“Lễ vật của Tống thúc thúc nhà người ta là dụng tâm làm, không phải dùng tiền mua!”
Nhi tử thích Tống Tử Ngư như thế khiến trong lòng Mặc Phùng Dương không thoải mái.
Nhưng khi hắn dò hỏi Tống Tử Ngư tặng lễ vật gì, Phong Bảo lại không chịu nói cho hắn.
Trong lòng Mặc Phùng Dương hệt như bị mèo cào, cho nên hắn lập tức nổi giận đùng đùng trở về tìm Vân Khương Mịch tính sổ.
“Phong Bảo nói không sai.”
Vân Khương Mịch Thuậi đầu, thản nhiên nhìn hắn: “Mấy thứ này của ngươi chất đầy viện Ánh Nguyệt có tác dụng gì? Ta dùng hết được ư?”
“Không phải ngươi đang lãng phí sao?”
Mặc Phùng Dương: “…
Hắn tặng lễ vật cũng sai sao!
“Ngươi có nhiều tiền như vậy còn không bằng dùng cho.
Thần Cơ Doanh! Trước đó vài ngày ngươi còn nói muốn chế tạo hỏa khí. Theo ta được biết, muốn chế tạo hỏa khí thì cần phải có tài chính kếch xù”
Vân Khương Mịch nghiêm túc nhìn hắn: “Về hỏa khí, ngươi đã có những manh mối nào?”
Nàng chính là nữ tử như vậy.
Dễ giận nhưng cũng dễ nguôi.
Một giây trước còn có thể vung tay đánh nhau với Mặc.
Phùng Dương. Song một giây sau đã có thể tâm bình khí hòa, nghiêm túc đàm luận chính sự.
Mặc Phùng Dương cau mày, đang muốn trả lời thì giọng nói của Như Minh đã vang lên ngoài cửa: “Chủ tử, Vương phi, tiểu công tử bảo thuộc hạ trở về truyền lời cho hai người…”
“Nói!”
Mặc Phùng Dương không buồn quay đầu lại.
“Tiểu công tử nói rằng đêm nay sẽ ở lại nhà họ Cố, không về vương phủ”
Như Minh nói xong, lập tức bỏ chạy.
Vân Khương Mịch: “… Tiểu tử này sợ trở về sẽ bị ta dạy dỗ đây mà”
Mặc Phùng Dương khế cười: “Không sao, bổn vương đến nhà họ Cố một chuyến là được. Nhưng mà nói trước, bổn vương đón Phong Bảo về, nàng không được dạy dỗ thằng bé.”
“Phong Bảo còn chưa về mà ngươi đã bảo vệ thằng bé rồi?”
Vân Khương Mịch bất đắc dĩ.
Mặc Phùng Dương vừa cười vừa ra ngoài, đến nhà họ Cố đón Phong Bảo.