Ông không dám tin mà nhìn về phía Vân Khương Mịch: “Chuyện này, chuyện này sao lại có thể?!” Sắc mặt Trần thị cứng đờ, ánh mắt chột dạ liếc nhìn bốn phía, không dám nhìn vào mắt Vân Khương Mịch.
“Ngươi đang nói bậy bạ gì thế? Lan Thanh sao có thể không phải là con gái ruột của ta? Năm đó lúc ta sinh con bé, lão gia cũng ở ngoài cửa trông coi, lão gia biết rất rõ!” Kí ức của Vân Bách Tùng, dần dần trở về mười lăm năm trước.
Cái đêm mà Trần thị sinh Vân Lan Thanh, trời đổ tuyết lớn.
Ông luôn cho rằng, trong bụng Trần thị là con trai.
Ngay cả thái y và đại phu cũng nói trong bụng bà ta là một tiểu công tử, cho nên Vân Bách Tùng chăm sóc bà ta từng li từng tí, tự mình canh chừng ngoài cổng chờ bà ta sinh.
Ai ngờ sau khi đứa trẻ sinh ra lại là con gái?
Vân Bách tùng cả đời không có con trai, chờ mong mười tháng cũng thành công cốc, tâm ý nguội lạnh.
Dưới cơn nóng giận, ông ta phất tay áo bỏ đi, căn bản không nhìn Trần thị và con trẻ một chút nào.
Nhưng quả thật ông cũng có chờ ngoài cửa, chờ đến khi Trần thị sinh xong.
Vân Lan Thanh sao có thể không phải là Trần thị sinh cơ chứ?
Ông còn nhớ rõ mồm một, đêm hôm đó tuyết rơi rất lớn, ông chờ ở ngoài cửa suýt chút nữa là bị lạnh cứng tay chân.
Không ngừng đi tới đi lui ở ngoài hành lang, như thế thì có thể ấm lên một chút.
Cho đến khi trong phòng vang ra tiếng trẻ con khóc vang, ông mới đẩy cửa bước vào.
Kí ức một đêm kia đến đây là hết.
Lại cẩn thận nhớ lại, những năm gần đây, Trần thị đối xử với Vân Lan Thanh… quả thực là không yêu thương gì cho lắm.
Ngược lại là vô cùng dung túng cho Vân Ngọc Linh.
Người khác không biết, còn sẽ thật sự nghĩ Vân Lan Thanh không phải do Trần thị sinh ra.
“Vậy tại sao bà không thương Lan Thanh?” Vân Khương Mịch cau mày.
“Bởi vì, bởi Ánh mắt Trần thị bối rối, sốt ruột giải thích: “Bởi vì năm đó, thái y và đại phu đều chẩn đoán, đứa trẻ trong bụng ta là một tiểu công tử! Nếu ta sinh ra, phủ Quốc Công sẽ có được một tiểu Thế Tử!
“Trong mười tháng kia, lão gia chăm sóc và sủng ái ta đủ đường, ta cũng vô cùng mong chờ.”
“Nào biết sau khi sinh ra lại là một đứa con gái! Lão gia không nhìn ta một chút đã phẩy tay bỏ đi, ta tâm tàn ý lạnh, suýt chút nữa đã rong huyết”
“Trong lúc ở cữ, lão gia cũng không liếc nhìn ta một chiếc”
“Ta cứ khóc mãi, từ đó về sau, ta mắc bệnh hậu sản” Trần thị khóc lên.
Hai tay bà ta siết chặt: “Con bé với ta mà nói, chính là một tai họa! Đứa con gái như thế này, ta không cần cũng được!
Trông thấy nó, ta lại nhớ đến chuyện năm đó, sao ta lại có thể thương nó được cơ chứ?!” Những lời này, chẳng những Vân Lan Thanh cho là thật, mà Vân Bách Tùng cũng cho là thật.
Những năm gần đầy, ông không thương Vân Lan Thanh, cũng là bởi vì lí do này.
Không ngờ rằng, Trần thị cũng là vì như thế…
Vân Khương Mịch chỉ liếc mắt cũng đã xem thấu lớp ngụy trang của Trần thị.
Ánh mắt của nàng, chăm chú nhìn vào hai mắt Trần thị, lạnh lùng nói: “Những lời này, bà có thể lừa gạt người khác, nhưng đừng hòng lừa gạt bổn Vương Phi!”
“Nếu bà không thành thật khai báo…” Nàng chậm rãi cong môi lên, vẻ ra một ý cười lạnh lẽo: “Ta sẽ tìm bà đỡ năm đó đã đỡ đẻ cho bà, còn có những nha hoàn, bà vú đã ở trong phòng hầu hạ năm đó, để cùng nhau tra hỏi!” Nàng từ chỗ nào mà nhìn ra được bà ta đang nói dối?!
Trần thị luống cuống tay chân.