Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẫu hậu, cho dù hôm nay Mịch nhi có phạm sai lâm hay không thì cũng phải nói trước mặt phụ hoàng” Lúc nãy Mặc Phùng Dương đã nhìn thấy bản tử trong tay ma ma kia, vừa rộng lại vừa dày. Nhìn là biết nếu bản tử này đánh vào mông, sợ rằng sẽ bị đánh mất một lớp da!







Lập tức, hắn sầm mặt.







Cho dù hắn có chán ghét Vân Khương Mịch hay không thì trên danh nghĩa nàng vẫn là Vương phi của hắn.







Hành động này của Triệu Hoàng hậu là đang đánh vào mặt hắn!







Mặc Phùng Dương hừ lạnh một tiếng, mang theo Vân Khương Mịch xoay người rời đi.







Thấy bọn họ nói đi là đi, trong mắt căn bản không có người Hoàng hậu là bà ta… Triệu Hoàng hậu tức muốn hộc máu: “Đứng lại!”







“Bổn cung thân là Hoàng hậu, dạy dỗ con dâu phạm sai lâm thì có gì sai? Lão Thất, ngươi không thông qua thông bẩm đã tự tiện xông vào cung Khôn Ninh, bổn cung muốn ngươi cũng phải chịu phạt!”







“Mẫu hậu có thể thử xem” Mặc Phùng Dương nhìn bà ta với ánh mắt thâm trầm.







“Ngươi…” Triệu Hoàng hậu tức điên, đúng lúc này, Vân Khương Mịch dựa vào lồng ngực Mặc Phùng Dương, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Lưu thái y đã thừa nhận, ông ta nói rằng chuyện khai sai dược cho mẫu phi là do mẫu hậu sai sử” Khai sai dược?







Tính chất của chuyện này rất quan trọng!







Đó là dược chứ không phải những thứ khác, một khi uống sai thì có khả năng nguy hiểm đến tánh mạng!







Hóa ra Vân Khương Mịch đại náo Thái Y Viện là vì Lưu thái y khai sai dược cho Đức phi?







Ánh mắt Mặc Phùng Dương nhìn nàng dần trở nên phức tạp.







Triệu Hoàng hậu không vui nhìn Vân Khương Mịch: “Tức phụ của lão Thất, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói lung tung! Bổn cung sai sử Lưu thái y khai sai dược cho Đức phi khi nào!”







“Mẫu hậu có thể đối chất với Lưu thái y” Vân Khương Mịch trốn sau lưng Mặc Phùng Dương, giọng nói càng lúc càng nhỏ.







Trông như bị Triệu Hoàng hậu dọa sợ.







Nhìn dáng vẻ này của nàng, Triệu Hoàng hậu giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.







Giả vờ làm người vô tội?







Không phải khi nãy đuôi muốn vểnh lên trời cao rồi sao!







“Mẫu hậu, rốt cuộc chân tướng của việc này ra sao, chỉ bằng đến trước mặt phụ hoàng rồi nói đi” Mặc Phùng Dương mang theo Vân Khương Mịch, không quay đầu lại đi ra ngoài.







Triệu Hoàng hậu giận đến nỗi huyệt Thái Dương ẩn đau, nhịn không được dùng tay đỡ trán. Bà ta giận đến nỗi sắc mặt trở nên xanh mét: “Vân Khương Mịch, Mặc Phùng Dương! Quả thực không thể tin được!”







“Trong mắt còn có bổn cung sao!” Trông bà ta như bị chọc tức đến phát điên.







Trương ma ma vội vàng tiến lên trấn an: “Nương nương, phượng thể quan trọng! Coi chừng lại tức đến nỗi đau đầu” Triệu Hoàng hậu bị đau đầu đã là bệnh cũ.







Trương ma ma vừa mở miệng, giống như đã giải phong ấn của cơn bệnh.







Bà ta vừa dứt lời, Triệu Hoàng hậu đau đến nỗi kêu lên một tiếng, cơ thể ngã về một bên…







Rất nhanh, tin tức “Hoàng Hậu nương nương bị Minh Vương phi chọc tức đến nỗi bị bệnh” truyền khắp lục cung.







Đức phi nghe được tin này thì hết sức vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Vân Khương Mịch cũng nhiều thêm một chút “từ ái”.







Bà biết ngay mà, Vân Khương Mịch sẽ không làm bà thất vọng.







Bản lĩnh tức chết người không đền mạng của nha đầu thúi này lợi hại nhất!







Dù cho Triệu Hoàng hậu bị Vân Khương Mịch chọc giận đến ngã bệnh, Mặc Quốc Thiên vẫn tỏ vẻ như không có gì.







Chỉ không đau không ngứa răn dạy Vân Khương Mịch vài phần, sau đó trực tiếp biếm Lưu thái y-người vốn là thái y chính của Thái Y Viện… Thành thái y bình thường. Qua việc này có thể thấy rõ thái độ của Mặc Quốc Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK