Vân Khương Mịch thở dài một tiếng, đang định xoay người, giọng nói như có như không của hắn truyền đến bên tai: “Bổn vương đi làm ít chuyện” Hắn vừa mới báo với nàng hắn định đi đâu ư?
Vân Khương Mịch trừng mắt nhìn, ôm Phong Bảo cấp tốc trở về viện Ánh Nguyệt.
Khi Mặc Phùng Dương rời đi, Như Minh và Như Vân đều đi theo.
Đặt Phong Bảo lên giường, Vân Khương Mịch đi vào phòng bếp.
Dù cho bây giờ viện Ánh Nguyệt đã có hạ nhân hầu hạ, những chuyện lặt vặt này không cần nàng động đến.
Thế nhưng nàng đã quen với việc tự mình nấu cơm cho Phong Bảo mỗi ngày.
Như Ngọc giống như cái bóng vậy, đi theo nàng vào phòng bếp.
Hai chủ tớ phân công rõ ràng, sau mấy tháng đã luyện thành ăn ý.
Vân Khương Mịch chuẩn bị đồ ăn, Như Ngọc nhóm lửa.
“Rốt cuộc đêm nay chủ nhân nhà ngươi bị làm sao vậy?” Nàng vừa nhặt rau, vừa hỏi Như Ngọc.
Động tác lấy củi của Như Ngọc cứng đờ, thấy nàng không để ý tới, nàng ấy nhíu nhíu mày lại: “Nếu chủ nhân không nói cho Vương phi, nô tỳ cũng không dám nói.
Hay là chờ sau chủ nhân khi trở về, Vương phi chính miệng hỏi chủ nhân đi” Như Ngọc là một người ngoan cối!
Vân Khương Mịch bu bíu môi: “Nếu ta có thể hỏi được từ trong miệng hắn, ta còn cần hỏi ngươi làm gì?” Đây cũng là lời nói thật.
Tuy nhiên, nể tình nàng quan tâm chủ nhân nhà mình…
Như Ngọc vẫn tiết lộ một ít tin tức cho nàng: “Bây giờ quan hệ của chủ nhân và Doanh Vương đã thể hiện bất hòa ra mặt ngoài.” “Nô tỳ nghe nói, hôm nay lâm triều, Doanh Vương tố tội chủ nhân ở trước mặt hoàng thượng.” “Hử?
Vân Khương Mịch có chút kinh ngạc: “Hắn ta tố Mặc Phùng Dương làm gì?” “Nữ tử không thể làm chính trị.
Doanh Vương tố Vương phi người vượt khuôn phép.” Như Ngọc thản nhiên nói.
Vân Khương Mịch biết chuyện này.
Nữ tử trong hậu cung không thể làm chính trị.
Nữ nhân trong hậu viện cũng giống như vậy.
Có lẽ là Mặc Vân Khinh đã biết, phía sau Mặc Phùng Dương có Vân Khương Mịch bày mưu tính kế.
Nếu như nàng hiến kế cho hắn chẳng ra gì cả, nhất định là Mặc Vân Khinh sẽ cười nhạt, không thèm quan tâm.
Vậy nhưng, có Vân Khương Mịch bày mưu tính kế…
Giờ đây Thần Cơ Doanh của Mặc Phùng Dương càng làm càng tốt, càng ngày hắn càng được lòng Hoàng thượng.
Kể từ khi đó, Mặc Vân Khinh cảm thấy uy hiếp của hắn đối với hắn ta càng lúc càng lớn.
Cho nên hôm nay bắt lấy chuyện này, kiên quyết tố tội Mặc Phùng Dương.
Ánh mắt Vân Khương Mịch hơi thay đổi: “Phụ hoàng có phạt Vương gia không?” “Dạ, nghiêm khắc khiển trách một trận ngay trước văn võ bá quan” Như Ngọc nói hời hợt nhưng nét mặt của Vân Khương Mịch lại không hề dễ nhìn.
Mặc Phùng Dương là một người sĩ diện như vậy, vậy mà lại bị Mặc Quốc Thiên quát lớn trước mặt mọi người…
“Vương gia có phản kích Doanh Vương không?” Nàng biết, Mặc Phùng Dương có thù tất báo.
Lần trước, khi tra ra chuyện viện Ánh Nguyệt có thích khách có quan hệ với phủ Doanh Vương, Mặc Phùng Dương liền giành lấy Thần Cơ Doanh.
Đồng thời giao nộp binh khí của Ngũ Quân doanh, xử lý vài tên lâu la, hung hăng vả mặt Mặc Vân Khinh.
Lần này, sở dĩ Mặc Vân Khinh tố tội Mặc Phùng Dương, có lẽ là liên quan đến một nghìn lượng hoàng kim.
Nói cho cùng, hắn ta không cam lòng.
“Vương gia thu lại bội kiếm của Doanh Vương trước mặt quan văn võ cả triều” Vẻ mặt Như Ngọc không biến đổi.
“Phụt” Vân Khương Mịch cúi đầu bật cười: “Cái này giống chuyện hắn có thể làm được” Vậy nên, rất có khả năng thích khách tối nay là do Mặc Vân Khinh phái tới?
Nhiều lần bị Mặc Phùng Dương làm mất mặt, liên tục đánh một cách danh chính ngôn thuận… Hắn quản lý Thần Cơ Doanh, quả thực có quyền thu lại bội kiếm của Mặc Vân Khinh, cho nên đối phương nổi giận rồi.
“Vậy tối nay, Mặc Phùng Dương đi tìm Mặc Vân Khinh tính sổ sao?” Nhớ tới câu “mặc kệ nghe phía bên ngoài có tiếng động gì cũng đừng đi ra” của hắn lúc gần đi, Vân Khương Mịch ngẩng đầu nhìn về phía Như Ngọc: “Hay là Mặc Vân Khinh tới tìm hắn tính sổ?” Như Ngọc không nói gì thêm.
Nhưng Vân Khương Mịch biết rõ, nàng đã đoán đúng.
Không ngờ rằng lá gan của Mặc Vân Khinh lại lớn như vậy, dám quang minh chính đại ám sát Mặc Phùng Dương, còn tới tận cửa gây sự!
“Mặc Vân Khinh âm hiểm xảo trá…
Trái tim nàng lơ lửng giữa trời từ đầu đến cuối.
Tuy răng ngày thường Mặc Phùng Dương lạnh lùng nhưng đến cùng vẫn có lương tri, Mặc Vân Khinh lại không giống vậy.
Một người ngay cả lương tri cũng không có, giống y như kẻ liều mạng!
Thấy nàng thật lòng lo lắng cho Mặc Phùng Dương, giọng nói của Như Ngọc hơi mềm mại xuống một chút: “Vương phi không cần lo lắng, chủ nhân nhà ta cũng không phải người dễ bắt nạt” Vân Khương Mịch không nói gì.
Có Như Vân và Như Minh ở bên cạnh, chắc hẳn Mặc Phùng Dương sẽ không xảy ra chuyện.
Hắn đã dặn dò nàng không được ra ngoài, nàng cũng không tiện làm cái gì.
Trong đêm tối này, trái lại sẽ tránh làm vướng chân hắn.
Mặc Phùng Dương còn chưa ăn bữa tối, nàng đã nấu xong bữa khuya, chờ hắn trở về rồi ăn là được.
Ngay cả bản thân Vân Khương Mịch cũng không nhận ra, nàng đã suy nghĩ mấy chữ “chờ hăn trở về” rất hợp lẽ, không có nửa điểm phân vân.
Giống như là thê tử nấu cơm nước xong, ở nhà chờ trượng phu trở về ăn cơm.
Có lẽ là mấy tháng nay Mặc Phùng Dương đến viện Ánh Nguyệt ăn chực, từ từ thành quen rồi.
Vân Khương Mịch nhíu mày, tiện tay chọn mấy cây cần tây.
Mặc Phùng Dương thích ăn súp lơ, nàng có ý định chuẩn bị một đĩa thịt kho tàu súp lơ.
Vạn vật đều có thể nấu thịt kho tàu!
Nấu cơm nước xong, sau khi gọi Phong Bảo dậy ăn, cậu bé lại ngủ thiếp đi.
Nhưng Mặc Phùng Dương vẫn chưa về, Vân Khương Mịch không yên lòng, liền đặt cơm nước vào trong nồi để hâm nóng.
Như Ngọc đang chăm sóc Phong Bảo, nàng khoác thêm áo, ngồi chờ sau cửa lớn.
Ban đêm lạnh lẽo, tay nàng cầm đèn lồng, hơi hiện lên ánh xanh.
Suy cho cùng, “đầu sỏ gây tội” khiến Mặc Phùng Dương gặp phải chuyện này là nàng.
Một lúc lâu sau, Mặc Phùng Dương “sẽ không xảy ra chuyện” trong lòng Vân Khương Mịch đã trở về.
Trên cánh tay hắn tràn đầy vết máu, máu tươi vẫn đang chảy xuống, toàn thân nồng nặc mùi máu.
Lúc vào cửa, hắn được Như Vân và Như Minh đỡ, nhìn giống như bị trọng thương.
Thấy phía sau cửa có một người đang ngồi, cầm đèn lồng chờ đợi.
Hắn thoáng sửng sốt, sau đó thấp giọng hỏi: “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?” Hắn còn tưởng rằng là gã sai vặt gác cổng.
Vân Khương Mịch vội vàng đứng dậy: “Ngươi làm sao vậy?
Thật sự bị thương rồi?” “Không sao.” Hắn ung dung thản nhiên đứng thẳng người, ý bảo Như Vân và Như Minh rời đi.
“Ngươi bị thương sao?” Vân Khương Mịch cầm đèn lồng đến gần.
Hắn mặc một bộ đồ đen, đứng trong màn đêm đen nhánh, cho dù là bị thương cũng không nhìn thấy vết máu trên quần áo.
Nhưng mà có đứng xa cũng ngửi thấy mùi máu tươi kia.
Hắn không nói gì, Vân Khương Mịch kiên nhãn hỏi thêm một lần: “Bị thương ở đâu?” Giọng điệu mang theo chắc chắn, chắc chắn hắn đã bị thương.
“Bổn vương không…” Còn chưa nói hết câu, đã bị nàng chặn lại: “Trên mu bàn tay ngươi vẫn đang rỉ máu, ngươi bị thương rồi!” Nếu là máu của người khác thì sẽ không chảy liên tục không ngừng.
Mà lúc này, trên mặt đất đã tích tụ một vũng máu nho nhỏ, máu kia vẫn chảy xuống không dứt.
Không đợi hắn mở miệng, Vân Khương Mịch cầm tay hắn đi về phía viện Ánh Nguyệt: “Bị thương nặng như vậy mà còn có thể cắn răng chống đỡ.
Mặc Phùng Dương, ta nể ngươi là tên hán tử!” Mặc Phùng Dương liếc mắt nhìn nàng, không lên tiếng.
Vân Khương Mịch kéo hắn vào viện Ánh Nguyệt.
“Cởi” Nàng đưa lưng về phía hắn, vừa chuẩn bị các loại rượu cồn và thuốc trị thương, vừa “ra lệnh”.
Vậy mà sau khi nàng chuẩn bị xong lại thấy hắn vẫn đứng yên bất động tại chỗ.
Đối diện với ánh mắt sâu xa của hắn, Vân Khương Mịch cau mày: “Ngươi không cởi ra, ta xử lý vết thương cho ngươi kiểu gì?” “Bổn vương bị thương” Mặc Phùng Dương giơ giơ tay lên: “Ngươi cởi cho bổn vương.”