Đến gần, càng gần hơn.
Vân Khương Mịch đến gần, ở phía trước khoảng mười mét là một cái đình nghỉ mát.
Nàng dừng lại phía sau rừng cây, có chút hăng hái nhìn hai người trong đình.
Vẫn là cái đình nghỉ mát này, vẫn là hai người kia.
Bốn năm trôi qua, Tân Nghiên Tuyết không hề ghi nhớ được gì.
Cũng không biết đổi chỗ khác?!
Giương mắt nhìn lại, có một bóng người đưa lưng về phía nàng, lúc này đang đứng trong đình.
Tiếng khóc đứt quãng của Tân Nghiên Tuyết truyền vào tai Vân Khương Mịch: “Hu hu hu hu, Phùng Dương ca ca, chẳng lẽ huynh thật sự muốn tổn thương trái tim ta như thế này?”
“Dù ta gả cho Doanh Vương, nhưng người trong lòng ta vẫn luôn là huynh, vẫn luôn là huynh mà!” Nhìn không thấy gương mặt muốn ăn đòn kia của Tân Nghiên Tuyết.
Cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Phùng Dương…
Nhưng dưới góc nhìn này của Vân Khương Mịch…
Tân Nghiên Tuyết dường như đang dựa vào lòng Mặc Phùng Dương, líu ríu cáo trạng: “Khoảng thời gian này huynh rốt cuộc làm sao thế? Tại sao lại đối xử với ta như thế?”
“Chẳng lẽ huynh thật sự yêu Vân Khương Mịch?!”
“Đúng thì thế nào?” Giọng nói của Mặc Phùng Dương không chút tình cảm nào: “Nàng là Vương Phi của bổn Vương”
“Còn tẩu, là Tam tẩu của bổn Vương” Ọe…
Vân Khương Mịch liếc trắng mắt, buồn nôn.
“Huynh thật sự yêu nàng ta?!” Tân Nghiên Tuyết cao giọng lên, rõ ràng rất kinh ngạc: “Phùng Dương ca ca, huynh đã nói rằng cả đời này sẽ chỉ thích một mình ta! Sao huynh lại nuốt lời?!” Ọe…
Vân Khương Mịch tiếp tục liếc trắng mắt.
Là Lương Tĩnh Như cho Tân Nghiên Tuyết dũng khí, hay Vương Phi cho nàng ta mặt mũi này?
Nàng vốn không muốn ra ngoài lúc này, phá hủy bầu không khí.
Nàng muốn nghe xem, Tân Nghiên Tuyết còn có thể nói ra những điều buồn nôn đến đâu.
Nhưng ai biết được, có một chưởng đánh thẳng vào mặt nàng nhanh như sấm chớp, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Ai?
Nàng bị phát hiện!
Cũng may Vân Khương Mịch trốn đi nhanh, nếu không, một chưởng này đánh vào mặt, chỉ sợ gương mặt nhỏ này của nàng sẽ bị hủy mất!
Dù vậy, vẫn có một sợi tóc của nàng bị chưởng phong cắt đứt.
Có thể thấy được công lực của người này thâm hậu cỡ nào!
‘Vân Khương Mịch vẫn không né ra được, bị bóp cổ thật chặt, đôi con ngươi nham hiểm của Mặc Phùng Dương gần trong gang tấc.
Thấy người bị bóp cổ là nàng, mi tâm hắn nhăn lại: “Tại sao lại là ngươi?” Vân Khương Mịch: ……
“Tại sao lại nghe lén bổn Vương nói chuyện? Ngươi theo dõi bổn Vương?” Vân Khương Mịch: “Nói chuyện!” Sắc mặt của Mặc Phùng Dương đã hơi mất kiên nhẫn.
Vân Khương Mịch khó khăn gạt ra được vài chữ từ trong cổ họng: “Ông nội nhà ngươi! Buông tay ra!” Bóp cổ nàng thì làm sao nàng nói được?
Nàng đập đập mu bàn tay Mặc Phùng Dương, ra hiệu hắn buông tay.
Lúc này, Mặc Phùng Dương mới thấy nàng có hơi trợn trắng mắt.
.