Thuốc trong không gian này thế nhưng lại là một hộp Bản Lam Căn?!
Vân Khương Mịch trợn tròn mắt, nhịn không được mà nhìn thoáng qua chiếc vòng ngọc đang phát ra ánh huỳnh quang trên cổ tay: “Vòng tay nhỏ, chẳng lẽ là ngươi định lừa ta không biết chữ ư?” Bản Lam Căn có thể chữa cái gì?!
Cảm cúm hả?!
Không gian trước giờ nàng luôn tin tưởng, hôm nay lần đầu tiên khiến nàng cảm thấy không đáng tin cậy.
Có điều…
Ngộ nhỡ cậu thực sự bị cảm cúm thì sao?
Ý nghĩ này của nàng vừa mới xuất hiện đã bị chính nàng dập tắt.
Bởi vì nàng đã nhớ ra, trong “Bản Thảo Tiện Đọc” viết: “Bản Lam Căn là rễ cây Tùng Lam, công dụng, tính vị đều giống lá cây Tùng Lam, có thể tiến vào máu can vị, tuy chỉ thanh nhiệt, giải độc, tiêu dịch, sát trùng mà thôi.” Bản Lam Căn là thuốc có thể thanh nhiệt giải độc!
Tuy nhiên người bị tỳ vị hư hàn không thể dùng.
Vì vậy, Vân Khương Mịch lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Đa phần thuốc giải độc gây tổn thương dạ dày, trước mắt tỳ vị của cậu lại đang suy yếu” Cho nên, chữa khỏi tỳ vị trước vẫn quan trọng hơn.
Chữa khỏi được tỳ vị rồi điều trị gốc bệnh tiếp.
Ban nãy không gian phản hồi lại nàng, kiểm chứng trên khía cạnh này, cậu thực sự bị viêm cơ tim mãn tính.
Mà Bản Lam Căn, Liên Kiều… các loại dược liệu đều có thể giải độc.
Phương thuốc cụ thể thì còn phải thảo luận lại đã.
Nàng cân nhắc một chút, thấp giọng nói với vòng ngọc rằng: “Ta cần viên nang Vị Khang Linh” Chữa bệnh dạ dày cũng phải tùy bệnh chọn thuốc.
Có rất nhiều thuốc chữa bệnh dạ dày, vừa hay loại thuốc này có thể các loại trị loét dạ dày, xuất huyết dạ dày.
Sau khi lấy thuốc ra từ trong không gian, nàng đứng dậy đi rót nửa ly nước nóng từ ấm nước trên bàn.
Cố Thanh đã bị ngất đi, không thể nuốt viên nang xuống.
Vân Khương Mịch đành phải bóc vỏ bên ngoài của viên nang ra, đổi thuốc bột thành nước cho Cố Thanh uống.
Sợ làm nhóm người Cố Bắc Trung nghỉ ngờ, nàng lấy một tờ giấy gói thuốc, xé ra rồi dùng giấy gói thuốc bột trong viên nang lại.
Nhìn qua thế này, tuy rằng vẫn khác với thuốc Đông y.
Nhưng dù sao cũng sẽ không khiến người khác hoài nghỉ.
Sau khi cho Cố Thanh uống thuốc dạ dày, Vân Khương Mịch cũng không vội rời đi.
Nàng đặt mấy gói thuốc trong ngăn tủ ở đầu giường, còn dặn dò nha hoàn phải cho uống thuốc thế nào, sau đó mới nói lại với Cố Bắc Trung.
“Con nói rằng tỳ bị của cậu con bị tổn thương nên mới dẫn đến bị hộc máu ư?
“Không sai.” Vân Khương Mịch gật đầu: “Cần phải điều trị tỳ vị trước rồi mới có thể chữa gốc bệnh.
Trước khi đó, cứ ngừng dùng đơn thuốc các đại phu khác kê lại, cho cậu uống thuốc bột mà con để lại đã” “Được” Cố Bắc Trung không có chút ngờ vực nào, gật đầu đồng ý, “Rốt cuộc cậu của con bị gốc bệnh gì?” Ông ngập ngừng hỏi: “Từ khi cậu con ra đời, thân thể của nó đã không tốt, những năm gần đây liên tục ốm đau thế này.
Ngay cả thái y trong cung cũng không tìm thấy bất cứ vấn đề nào xuất hiện” “Bây giờ con cũng không dám khẳng định! Nhưng mà đã có suy đoán.” Vân Khương Mịch trấn an ông ngoại: “Ông ngoại không cần phải lo lắng, bệnh này của cậu không phải không thể chữa: “Mấy ngày tiếp theo, con sẽ đến đây mỗi ngày để bắt mạch cho cậu.” Nghe nói như vậy, Cố Bắc Trung mới thở dài một hơi.
Lúc này, sắc trời đã gần tối.
Ông giữ Vân Khương Mịch và Phong Bảo ở lại nhà họ Cố dùng bữa tối rồi hãng về.
Vậy mà vừa mới nói xong câu, Mặc Phùng Dương đã dẫn hạ nhân tiến vào.
“Cố lão gia” Hắn gật đầu khách sáo, nói rõ mục đích đến: “Bổn vương tới đón mẹ con bọn họ về” Cố Bắc Trung đã sớm không còn là Thái phó nhưng người trong kinh thành, bao gồm cả mấy vị Vương gia, thậm chí là Mặc Quốc Thiên đều rất tôn kính ông, cho nên gọi ông là “Cố lão gia.” “Ta vốn định giữ bọn họ ở lại dùng bữa tối, đã như vậy thì trở về đi” Cố Bắc Trung không tiếp tục giữ nữa.
Chỉ là, sau khi tiên Vân Khương Mịch và Phong Bảo lên xe ngựa, ông đột nhiên gọi: “Xin Vương gia dừng bước.” “Cố lão gia còn có lời muốn nói sao?” Mặc Phùng Dương xoay người nhìn ông.
Màn đêm đã bao phủ toàn bộ kinh thành.
Một trận gió thổi qua, đèn lồng dưới mái hiên nhẹ nhàng đong đưa, ánh sáng rơi đây mặt đất.
Ánh sáng trên đỉnh đâu Mặc Phùng Dương chiếu rọi gương mặt hơi dịu dàng của hắn lúc này.
So sánh với Minh Vương tránh xa người ngàn dặm ngày thường thì cứ như hai người vậy.
Có điều, hắn cũng chỉ tránh xa người ngàn dặm với người bên ngoài.
Từ sau khi Vân Khương Mịch được xóa bỏ cấm túc, trong hình thức ở chung giữa hai người, hắn y hệt như là đứa trẻ ba tuổi.
“Mặc ba tuổi” nhìn Cố Bắc Trung đến gần, vẻ mặt nghiêm túc, đoán ra ông có việc muốn nói với hắn, liền gật đầu: “Cố lão gia có chuyện cứ nói thẳng” “Không biết Vương gia định thu xếp cho Mịch Nhi và Phong Bảo như thế nào?” Cố Bắc Trung hỏi.
Câu hỏi này làm cho Mặc Phùng Dương nhíu nhíu mày.
Thu xếp như thế nào?
Chẳng phải hai mẹ con bọn họ vẫn luôn ở phủ Minh Vương sao?
Tuy nhiên, trong chớp mắt hắn đã đoán ra ý của Cố Bắc Trung.
Ông đang nói, Phong Bảo là con của Vân Khương Mịch nhưng không chắc chắn là con của Mặc Phùng Dương…
“Phong Bảo đã hơn ba tuổi, ẩn náu mấy năm này, lại không nhất định sẽ luôn ẩn náu.
Hơn nữa, nếu như Vương gia không biết Phong Bảo là con của ai, lẽ nào lại chưa từng điều tra?” Giọng của Cố Bắc Trung rất nghiêm nghị.
Mặc kệ Phong Bảo là con của ai thì cũng là cháu ngoại của ông!
Là đứa cháu trai nhỏ quý giá nhất của ông.
Trước kia không biết đến sự tồn tại của Phong Bảo thì thôi, sau quãng thời gian tiếp xúc với cậu bé, Cố Bắc Trung đã hiểu rõ đạo lý “Huyết thống tương liên”.
Ông quý mến Phong Bảo không lý do, thương yêu Phong Bảo vô điều kiện!
“Bổn vương đang cho người đi điều tra rồi” “Thứ cho ta nhiều chuyện” Cố Bắc Trung lại nói: “Khuôn mặt đứa bé kia có tám phần tương tự với Vương gia.” “Bất kể có phải là con của Vương gia hay không, vẫn xin người sau này đừng đối xử tệ với hai mẹ con bọn họ” Thấy Phong Bảo vén rèm xe ngựa nhìn về bên này, ông nói nhỏ: “Nếu như Vương gia không có tình cảm với mẹ con bọn họ, cũng xin đưa một bức hưu thư, để bọn họ được tự do” “Nhà họ Cố ta nuôi được mẹ con bọn họ!” Khi đó, vẻ mặt của Vân Khương Mịch bên trong xe ngựa đầy cảm động.
Các giác quan của nàng có độ bén nhạy khác hẳn với người thường.
Mặc dù khi Cố Bắc Trung và Mặc Phùng Dương nói chuyện với nhau đã cố gắng nhỏ giọng.
Thế nhưng câu nói này vẫn truyền rõ ràng vào trong tai của nàng…
Lúc này nàng chỉ muốn giơ ngón tay cái lên, nói một câu: Ông ngoại khí phách!
Phủ Ưng Quốc công cắt đứt quan hệ với nàng, vốn tưởng rằng sau lưng nàng không còn ai nâng đỡ nữa nhưng ông ngoại và nhà họ Cố là chỗ dựa vững chắc phía sau nàng!
Khi Mặc Phùng Dương vào xe ngựa, nét mặt của nàng đã khôi phục lại như thường.
Lúc này, nàng đang chơi chỉ chỉ chành chành cùng Phong Bảo.
Thấy hắn đã vào, nàng không đổi sắc mặt, tựa như lơ đấng hỏi: “Ông nội nói gì với ngươi mà nói lâu vậy?” “Không có gì.” Ánh mắt Mặc Phùng Dương nhìn về phía Phong Bảo.
Vừa rồi Cố Bắc Trung nói, khuôn mặt Phong Bảo có tám giống với hắn… Như Vân cũng từng nói những lời này với hắn.
Nhưng nỗi hận ban đầu của hắn đối với Vân Khương Mịch đã chiếm đoạt tất cả lý trí của hắn.
Cho nên hắn mới “ghét cả đường đi lối về” với Phong Bảo.
Vậy mà, trong nơi tối, một loại tình cảm lạ lùng lại lặng lẽ làm cho phần “ghét cả đường đi lối về” này biến mất.
Thay vào đó là một thứ tình cảm không thể tách rời.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã cực kỳ yêu mến cậu bé đáng yêu lanh lợi này.
Mấy tháng nay ở chung, hắn đã không tự chủ mà nhập vai vào nhân vật “phụ thân của Phong Bảo”.
Hắn mà lại sinh ra tình thương của cha đối với con trai của ‘Vân Khương Mịch!
Thực sự là gặp quỷ!
Thấy hắn chau mày, hai mắt nhìn chòng chọc vào mũi chân, Vân Khương Mịch nhịn không được hỏi: “Ngươi làm sao thế? Cứ như mắt gà chọi vậy, ai trêu chọc ngươi rồi?” “Vân Khương Mịch, ngươi không nói câu nào…” Không ai bảo ngươi là người câm!
Mặc Phùng Dương nhìn nàng chăm chằm, còn chưa nói hết câu, xe ngựa lại bất thình lình phanh gấp, dừng lại.
Cùng lúc ấy, vòng tay của Vân Khương Mịch tỏa nhiệt, nóng bỏng lên…
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng vũ khí va vào nhau!