“Dù sao, Vân nhị tiểu thư là muội muội ruột của Minh vương phi.”
“Nếu nàng ta có dã tâm muốn tới gần Dương ca, nhất định là dễ như trở bàn tay” Nàng ta nghẹn ngào, dáng vẻ như là lo nghĩ cho Mặc Phùng Dương: “Quan hệ giữa Vân nhị tiểu thư và Minh vương phi hòa thuận, chỉ sợ Minh vương phi cũng không đề phòng nàng ta, đến lúc đó sẽ rất phiền toái” Mặc Phùng Dương không nói gì.
Tân Nghiên Tuyết tiếp tục nói: “Muội nghe nói bây giờ Vân †am tiểu thư cũng ở tại phủ Minh vương”
“Muội chỉ muốn nhắc nhở Dương ca. Nếu Vân nhị tiểu thư phủ Ứng Quốc Công đã là người như vậy, Vân tam tiểu thư lại muội muội ruột cùng mẹ của nàng ta… Bình thường khó tránh sẽ chịu ảnh hưởng”
“Hử?
Mặc Phùng Dương tỏ vẻ nghi ngờ, không hiểu rõ ý của nàng ta.
“Không phải muội nói xấu Vân tam tiểu thư và Minh vương phi đâu!” Tân Nghiên Tuyết vội vàng giải thích, nói: “Nhưng hẳn là Dương ca đã nghe một câu nói: Một mẩu cứt chuột, hỏng cả nồi cháo” Nàng ta khóc như hoa lê dưới mưa, nắm chặt mành xe ngựa.
Những lời này đã không còn là dám chỉ, mà là nói thẳng!
Giống như đang nói cho Mặc Phùng Dương, các cô nương trong phủ Ứng Quốc Công nhất định không phải loại tốt lành gì!
“Dương ca cũng biết, Minh vương phi có thành kiến với muội” Nàng ta bắt đầu nói bóng gió về Vân Khương Mịch: “Nói không chừng Minh vương phi không muốn nhìn thấy muội và Vương gia sống tốt, cho nên mới để Vân nhị tiểu thư tới phá hủy muội với Vương gial”
“Dù sao bốn năm trước, nguyên nhân Minh vương phi gả cho Dương ca cũng không phải vẻ vang gì!” Dứt lời, Tân Nghiên Tuyết bụm mặt, tiếng khóc càng thêm tủi thân đau lòng.
Đây chính là chiên băn lén tổn thương người của nàng ta…
Đổi lại nếu là Mặc Phùng Dương của trước kia, nhất định sẽ tin lời nàng ta nói, cho rằng tất cả mọi chuyện đều do Vân Khương Mịch sai sử.
Nhưng mà bây giờ…
Hắn tiếp tục giữ im lặng.
Ngược lại, bên trong xe ngựa vang lên một tiếng cười như có như không khác: “Doanh Vương phi đúng là nhàn rỗi! Lại nói ta sai khiến Nhị muội quyến rũ Vương gia nhà ngươi, rồi lại ám chỉ cô nương nhà họ Vân đều không phải thứ tốt”
“Ý vừa nãy của ngươi, chính là nói bổn vương phi cũng là một mẩu cứt chuột sao?” Nghe thấy giọng nói của Vân Khương Mịch, Tân Nghiên Tuyết lập tức trợn tròn mắt!
Con ả Vân Khương Mịch này… Sao nàng lại ngồi trong xe ngựa?
Người chạy theo xe ngựa chính là Như Minh.
Hắn ta mặt mày mang ý cười xốc màn xe ngựa lên, tình hình bên trong đã hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Tân Nghiên Tuyết.
Chỉ thấy Vân Khương Mịch ngồi trên đùi Mặc Phùng Dương, bàn tay nàng đang hung hăng véo mặt hắn: “Mặc Phùng Dương! Sao hoa đào của ngài còn chưa chịu đứt vậy?” Sau khi phát hiện mành xe ngựa bị xốc lên, lúc này nàng mới xoay người lại: “Doanh Vương phi, thật là trùng hợp!” Chữ “trùng hợp” nàng dùng theo đúng nghĩa của nó.
Nhưng mà, nàng vẫn không leo xuống khỏi đùi Mặc Phùng Dương.
Mà đôi tay Mặc Phùng Dương lại vòng qua vòng eo của nàng, đây chính là đang ôm eo nàng, vẻ mặt nhìn nàng chứa đầy cưng chiều.
Dáng vẻ như để mặc cho nàng làm xăng làm bậy với mình…
Tân Nghiên Tuyết chỉ cảm thấy hai mắt nàng ta mù rồi!
Nàng ta thế nào cũng không ngờ được rằng, vậy mà Vân Khương Mịch cũng ở bên trong xe ngựa?