Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311





Vân Khương Mịch cảm thấy mình bị lừa, trừng mắt tiếp tục hỏi: “Vậy cái gì ngươi cũng biết sao?”





“Ta… Mặc dù không bằng sư phụ nhưng cũng nột chút”





Tống Tử Ngư khiêm tốn.





Vân Khương Mịch gật đầu, đã nghĩ thông suốt: “Không sao! Ta đổi ngày khác bắt sư phụ ngươi xuống núi. Ngươi có chỗ nào không biết chúng ta sẽ học từng chút một!”





Tống Tử Ngư tò mò nhìn nàng.





Chỉ cảm thấy vị Minh vương phi này, quả thật là khác với những nữ từ mà hắn ta từng gặp qua.





Sắc trời vừa tối Vân Khương Mịch cùng Tống Tử Ngư liền tiến vào Kinh Thành.





Có điều hôm nay nàng không lập tức về Cố gia mà là trở về Minh vương phủ.





Hơn hai mươi ngày không trở về, Vương phủ vẫn giống như lúc nàng rời đi.





Gã sai vặt đứng canh cổng thấy nàng trở về, kích động đến lệ nóng quanh tròng: “Vương phi ngài trở lại Nếu ngài còn không trở lại thì Vương gia sẽ dỡ vương phủ đi mất!”





Trời mới biết, đoạn thời gian Vân Khương Mịch và Phong Bảo không ở đây, tính tình Mặc Phùng Dương khó đoán biết bao!





Hạ nhân Vương phủ, người nào cũng lo lắng đề phòng, thấy hắn là đi đường vòng.





Chỉ sợ hơi sơ ý một chút thì mạng nhỏ sế không còn.





Cũng chỉ có Vương Phi cùng tiểu công tử mới có thể trấn áp được Vương gia!





Có điều, khi nhìn thấy Tống Tử Ngư phía sau lưng nàng, sắc mặt tên sai vặt lập tức vàng như đất: “Đây đây đây, Vương phi, ngài, ngài có ý gì?”





Trước kia lúc Vương phi tranh chấp với Vương gia, nói cái gì mà muốn nuôi một tên tiểu bạch kiểm…





Chẳng lẽ, tên nam nhân nhìn có vẻ nhu nhược này, chính là tiểu bạch kiểm Vương phi nuôi sao?





“Vương phi.”





Gã sai vặt làm liều, mời Vân Khương Mịch sang chỗ khác nhỏ giọng nói: “Ngài muốn nuôi tiểu bạch kiểm thì nuôi sau lưng Vương gia cũng được, nô tài chỉ làm như cái gì cũng không thấy”





“Nhưng, nhưng sao ngài lại mang người về Vương phủ chứ? Vương gia nhất định sẽ tức đến lật trời mất!”





Thấy gã sai vặt hiểu lầm Vân Khương Mịch rất vui nên cũng không vội giải thích.





“Vương gia đâu?”





“Đang ở thư phòng!”





Gã sai vặt vừa trả lời xong liền thấy Vân Khương Mịch mang theo Tống Tử Ngư đi về phía thư phòng.





Lần này nguy rồi!





Gã sai vặt chỉ cho rằng, lần này Vân Khương Mịch cố ý mang theo tiểu bạch kiểm đến tuyên chiến với Vương gia!





“Vương phi, Vương phi…”





Người hầu nhỏ vội vàng đóng cửa lại, nàng ta hốt hoảng vội vàng đuổi theo sau.





Thế nhưng, Vân Khương Mịch và Tống Tử Ngư lại đi rất nhanh. Khi hai người họ đến trước thư phòng, Vân Khương Mịch chỉ tượng trưng gõ một cái, sau đó nàng đẩy cửa đi vào bên trong.





Tống Tử Ngư cũng đi theo nàng vào bên trong, cánh cửa thư phòng một lần nữa bị đóng lại.





Mặc Phùng Dương đang bàn bạc về chuyện Thần Cơ Doanh với mấy vị đại thần.





Ngoài ra trước đó, Mặc Quốc Thiên cũng đã hạ lệnh cho hắn nhất định phải giải quyết cho bằng được chuyện nạn đói của bách tính.





Nhìn thấy Vân Khương Mịch đi vào, hắn nhíu mày: “Ai cho phép nàng vào trong khi chưa có sự cho phép của bổn vương?”





“Thần thiếp cũng không muốn vào đây, nhưng hiện tại thần thiếp có chuyện đại sự muốn bàn bạc với ngài”





Mấy vị đại thần nhìn thấy phu thê bọn họ đang đối đầu gây gắt thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó thức thời mà đứng lên: “Vương gia, chúng vi thần xin cáo lui trước”





Lúc này, Mặc Phùng Dương mới nhìn về phía Tống Tử Ngư đang đứng sau lưng Vân Khương Mịch.





Ánh mắt hắn trầm xuống, lông mày nhíu chặt hơn: “Vân Khương Mịch, nàng có ý gì đây?”





“Tuyên chiến với bổn vương?”





Vừa nhìn là hắn cũng đoán ra, Vân Khương Mịch thật sự muốn nuôi tiểu bạch kiểm.





“Không phải là tuyên chiến, mà là làm một cái giao dịch”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK