Rất rõ ràng, che chở Đức phi, che chở Vân Khương Mịch!
Chuyện này khiến ánh mắt toàn bộ kinh thành nhìn về phía Vân Khương Mịch lại thay đổi.
Sau khi nàng uy dược cho Đức phi xong thì đến nhà họ Cố thăm Phong Bảo.
Bởi vì Đức phi sinh bệnh, nàng phải hầu bệnh, nên đã ba ngày rồi Vân Khương Mịch không được nhìn thấy Phong Bảo.
Một ngày không thấy như cách ba thu.
cười tươi nhìn “ngỗng béo” xông tới. Nàng vừa mới tiếp được Phong Bảo thì mẫu tử hai người đã đồng thời ngã xuống đất.
Dáng vẻ mềm mại lại thơm mùa sữa, khiến trái tim của người mẹ già Vân Khương Mịch gần như muốn hòa tan.
Nàng ôm Phong Bảo thật chặt, quan tâm hỏi: “Mẫu thân cũng rất nhớ con. Ở nhà ông cố ngoại chơi vui không? Có nghịch ngợm không? Có muốn quay về vương phủ?”
“Rất nghe lời” Cố Bắc Trung cười, đi đến gần bọn họ: “Hiện giờ toàn bộ kinh thành đã truyền khắp nơi”
“Nói rằng hai ngày trước con chọc Hoàng hậu tức đến ngã bệnh” Vân Khương Mịch vốn tưởng rằng ông ngoại muốn răn dạy nàng, nên đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Nào biết Cố Bắc Trung thay đổi giọng điệu, cười nói: “Không hổ là cháu gái ngoại của Cố Bắc Trung ta! Có quyết đoán!” Vân Khương Mịch: “2” Dường như ông ngoại đã bại lộ điều gì?
“Hiện giờ Triệu Hoàng hậu nhất định không dám khinh thường con. Chẳng qua, đắc tội nàng ta, sau này xem như con phải đi trên băng mỏng, mỗi một bước đi trong cung đều phải để ý” Sao nàng lại nghe ra ý cười hả hê trong giọng nói của ông ngoại nhỉ?
Trước ý cười của Cố Bắc Trung, vẻ mặt Vân Khương Mịch đầy nghi hoặc: “Ông ngoại, người đang cười sao?”
“Ta không có.” Cố Bắc Trung nghiêm túc thu hồi ý cười: “Đức phi vẫn luôn không thích con”
“Sau chuyện lần này, chắc hẳn nàng sẽ thay đổi thái độ với con, sẽ không giống như trước đây, cứ gây khó dễ và chán ghét con” Câu nói này là thật.
Hai ngày nay nàng hầu bệnh ở cung Vĩnh Thọ, thái độ của Đức phi với nàng đã chuyển biến tốt đẹp.
Rất nhanh, trong kinh thành lại xảy ra một chuyện lớn…