Lý ma ma bất đắc dĩ, chỉ đành trấn an Đức phi một phen, nói rằng loại chuyện này không vội được.
Rõ ràng Vương gia và Vương phi chưa muốn có hài tử.
Bọn họ còn trẻ, chắc chắn rất nhanh sẽ có tin tốt.
Huống hồ, hiện giờ quan hệ giữa Đức phi và Vân Khương Mịch mới vừa hòa hoãn, không nên làm căng quá mức.
Sau khi Lý ma ma tận tình khuyên bảo và trấn an, lửa giận của Đức phi cũng tiêu tán bớt, lúc này mới miễn cưỡng từ bỏ.
Ban ngày, Đức phi còn khá tốt.
Nhưng ai biết, đêm vừa buông xuống đã xảy ra chuyện lớn…
Cung Vĩnh Thọ.
Đã qua giờ hợi, đáng lẽ phải sớm tắt đèn đi ngủ rồi, nhưng lúc này đèn đuốc trong cung Vĩnh Thọ vẫn sáng trưng.
Nhìn thấy Đức phi hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, môi tím tái, Mặc Quốc Thiên không nén được cơn tức giận: “Một đám phế vật vô dụng! Nếu không trị khỏi cho Đức phi, trằm sẽ cho các ngươi chôn cùng!”
Các thái y đều quỳ xuống bên giường, đau khổ cầu xin tha thứ.
“Tha mạng ư? Đức phi chết thì các ngươi cũng đừng hòng được sống!”
Mặc Quốc Thiên đạp ngã Nghiêm thái y trước mặt: “Phế vật! Đều là phế vật!”
Chỉ có Dương thái y – Dương viện chính đang ngồi ở mép giường, cẩn thận bắt mạch.
Trong chốc lát, ông ta thu tay lại rồi vuốt râu như đang suy tư… “Nếu hôm nay ngươi không trị khỏi cho Đức phi, trẫm sẽ đốt đống lông heo này của ngươi ngay lập tức!”
Dương thái y đang vuốt râu: “…”
Ông ta vội vàng buông tay: “Hoàng thượng, Đức phi nương nươn có triệu chứng thế này, e là bị người khác đầu độc!”
“Trãm còn không biết bị người khác đầu độc sao? Còn cần ngươi nói à?”
Mặc Quốc Thiên tức giận.
Môi của Đức phi tím tái, mắt ông ta cũng không bị mù!
Dương thái y không còn cách nào khác.
Tối nay Đức phi trúng độc, Hoàng thượng cực kỳ lo lắng, tức giận đến nỗi không thể khống chế cảm xúc của bản thân.
Ai bảo người trúng độc là Đức phi nương nương mà Hoàng thượng đặt ở đầu quả tim cưng chiều bao năm nay?
Ông ta rất muốn nói, tối nay hoàng thượng giống như một tên bạo quân.
Nhưng đối diện với hai tròng mắt đỏ tươi, đầy vẻ giận dữ của Mặc Quốc Thiên, lời đến bên mép chỉ đành nuốt trở vào.
“Hoàng thượng, loại độc này rất nguy hiểm, cũng rất hiếm thấy!
Dương thái y vội vàng hỏi: “Y thuật của Minh Vương phi rất giỏi, chỉ bằng mời Vương phi tới giải độc cho nương nương?”
Mặc Quốc Thiên híp mắt, trong mắt lóe ra tia nguy hiểm: “Ý ngươi nói, ngươi đường đường là viện chính của Thái y viện, mà y thuật lại không bằng Minh Vương phi?”
“Trãm cần ngươi làm gì? Một đám vô dụng!”
Đám “vô dụng” cúi đầu, cũng không dám thở mạnh.