Tửu lượng của hắn vốn đã không tốt.
Bị Vân Khương Mịch rót rượu một lúc, khi tỉnh dậy đã thấy hai người nằm trên một cái giường… Ở trong sương phòng viện Ánh Nguyệt, tối hôm qua là Như Ngọc dỗ Viên Thịt Tròn ngủ.
Thấy hai người uống say khướt, cho nên đã tự ý quyết định ném cả hai lên cùng một cái giường.
Khi Vân Khương Mịch vừa tỉnh dậy, sắc trời mới vừa sáng.
Nàng đắp chăn, trợn mắt ngẩn người, cẩn thận nhớ lại rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dù nghĩ thế nào, cũng không nhớ ra nổi cuối cùng có xảy ra chuyện gì với Mặc Phùng Dương hay không.
Không ngờ nàng lại kém như vậy?
Nàng chỉ nhớ là người đều uống rất hăng, nàng còn chơi trò “đếm ngón tay” với Mặc Phùng Dương, bị Mặc Phùng Dương búng lên trán một cái, rồi nằm vật ra bàn cười ha hả.
Còn nếu nói xảy ra chuyện gì đó, cả người của nàng không có chỗ nào không khỏe cả.
Nhưng mà nếu nói không xảy ra chuyện gì thì…
Phía dưới chăn, hai người trần như nhộng, vậy chuyện này là thế nào?
Chẳng lẽ, tối hôm qua hai người cởi sạch, sau đó đắp chăn nói chuyện phiếm?
‘Vân Khương Mịch sống chết nắm chặt chăn trước ngực, cẩn thận quay sang nhìn… Mặc Phùng Dương vẫn chưa tỉnh lại, lông mi vừa dài, vừa rậm lại còn đen, giống như là hai cây quạt nhỏ.
Nhất định là Viên Thịt Tròn được di truyền từ hắn, lông mi cậu bé cũng vừa đen, vừa dài vừa dày.
Đã rất lâu rồi nàng chưa quan sát hắn kỹ như vậy.
Không!
Nàng chưa bao giờ gần gũi với hắn như vậy, nhất là nằm trên cùng một cái giường!
Ngay cả trong đêm động phòng hoa chúc năm đó, nàng cũng bị hắn làm nhục chết đi sống lại.
Khi hắn vừa rời đi, thì đã cấm túc nàng gần bốn năm.
Lại nói tiếp, đây chính là lần đầu tiên hai người nằm cạnh nhau đầy mờ ám như vậy, ở chính giữa không có Viên Thịt Tròn.
Vân Khương Mịch chớp mắt, đến cả hơi thở cũng đều nhẹ hơn.
Nàng cẩn thận đánh giá diện mạo của Mặc Phùng Dương.
Trán hắn rất cao, lông mày vừa đen vừa đậm, lúc này lông mày có hơi giãn ra, chứ không mãi nhíu chặt giống như ban ngày. Khi ngủ đôi mắt có thêm vài phần dịu dàng, mất đi vẻ không vui khi nhìn nàng.
Cái mũi rất cao, cánh môi mỏng trông có hơi khắc nghiệt vô tình, nhưng lại hấp dẫn người khác muốn chết!
Viên Thịt Tròn thật sự là bản sao của hắn.
Vân Khương Mịch nhịn không được tưởng tưởng, có khi nào hai mươi năm sau Viên Thịt Tròn trưởng thành cũng có dáng vẻ này hay không.
Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại định vươn tay sờ lên sườn mặt gợi cảm của hắn.
Nào biết mới vừa vươn tay, còn chưa chạm vào hắn, đã nghe thấy Mặc Phùng Dương lạnh lùng nói: “Lấy cái móng heo của ngươi ra! Đừng mơ nhân lúc bổn vương ngủ mà có thể phi lễ với bổn vương” Vân Khương Mịch: “…” Trên sườn mặt của tên nam nhân này có đôi mắt hả?
Nhưng khi nhìn đôi mắt hắn vẫn còn đang nhắm chặt.
Nàng có hơi chột dạ, nhưng rồi vẫn “xoạt” rụt tay về, giấu đôi vai trần xuống dưới chăn.
“Vân Khương Mịch, ngươi đúng là không biết xấu hổ” Mặc Phùng Dương không chút khách sáo dõi nàng.
Hắn từ từ mở to mắt.
Chuyện này, Vân Khương Mịch trợn tròn mắt.
Rõ ràng là người nam nhân này còn tỉnh sớm hơn cả nàng!
“Rõ ràng đã tỉnh, còn giả vờ đang ngủ, muốn dùng sắc đẹp quyến rũ ta! Nói không chừng là do lòng dạ ngươi không tốt, muốn nhân cơ hội này làm nhục ta!” Vân Khương Mịch lập tức dõi ngược lại: “Nói không chừng là, là ngươi muốn phi lễ ta đó!”
“Chỉ là bị ta giành trước mà thôi! Ngươi đúng là kiêu ngạo, muốn để ta chủ động!” Xin lỗi nhé!